Sau hai tháng liên tục tăng ca, Doãn Xuyên Bách mang đầy oán khí.
Đi làm vốn đã đủ mệt, gần đây trời còn mưa to suốt ngày.
Hồi nhỏ, em trai anh ấy từng bị lạc trong một trận mưa lớn kéo dài ba ngày. Anh ấy không thể tưởng tượng được thằng bé đã trải qua những gì trong khoảng thời gian đó.
Mỗi lần nghĩ đến, anh ấy lại chìm trong cảm giác áy náy và đau lòng sâu sắc.
Có lẽ vì thế mà Doãn Xuyên Bách ghét trời mưa.
Hôm nay, bị dính mưa ướt sũng, cả người anh ấy toát ra áp suất cực kỳ thấp.
Bỗng dưng, anh ấy rất muốn về nhà để nhìn thấy vợ minh.
Chỉ cần nghĩ đến Tô Mộng Kỳ, sự bực bội trong lòng anh ấy cũng dịu đi phần nào.
Ban đầu, anh ấy không nghĩ rằng mình sẽ yêu Tô Mộng Kỳ.
Vì cô ấy là đối tượng liên hôn do gia đình sắp đặt, mà Doãn Xuyên Bách thì căm ghét gia đình đó, nên cũng vô thức bài xích người phụ nữ này.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt vốn long lanh của Tô Mộng Kỳ vì sự lạnh lùng của anh ấy mà dần trở nên ảm đạm, Doãn Xuyên Bách lại cảm thấy khó chịu không nói nên lời.
Chưa được bao lâu, bạn thân của cô ấy – Tạ Thanh Nghiên – ngày nào cũng chạy đến nhà họ chơi.
Có người bạn đồng hành, cô ấy bắt đầu cười nhiều hơn.
Thỉnh thoảng, Doãn Xuyên Bách bắt gặp vợ mình và Tạ Thanh Nghiên ríu rít trò chuyện, đôi mắt sáng rực đầy sức sống. Anh ấy lại vô thức nhìn theo rất lâu.
Dường như… anh ấy không còn bài xích cuộc hôn nhân này nữa.
Thậm chí, còn có phần vui vẻ.
Có cô ấy trong nhà, cũng không tệ lắm.
Nhưng đến khi Doãn Xuyên Bách nhận ra mình thực sự thích cô ấy, lại vô tình nghe thấy Tô Mộng Kỳ nói:
“Nếu anh ấy yêu tôi thật, có khi tôi lại chán ngay đấy.”
Anh ấy sững người.
Cả đời anh ấy, tình thân đã ít ỏi. Ngoài em trai ra, đây là lần đầu tiên anh ấy muốn cùng một người xa lạ vun vén tình cảm.
Thế nhưng, Doãn Xuyên Bách lại nhận ra một điều - nếu tiết lộ tình cảm của mình, cuộc hôn nhân này có thể sẽ tan vỡ bất cứ lúc nào.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Anh ấy không muốn.
Anh ấy đã suy nghĩ rất lâu… và không nỡ.
Nếu Tô Mộng Kỳ thích sự lạnh lùng, vậy thì anh ấy sẽ tiếp tục diễn vai người chồng lạnh lùng này.
Chỉ cần như thế, vợ của anh ấy sẽ không bao giờ rời đi.
Sau này, khi Tạ Thanh Nghiên đột nhiên tìm anh ấy và nói muốn kết hôn với Vân Thâm.
Doãn Xuyên Bách thực sự rất bất ngờ.
Những năm qua, vì thân phận của Vân Thâm, không ít người muốn lợi dụng thằng bé.
Nhưng ở trong ánh mắt của họ, anh ấy chỉ thấy sự tham lam và khinh miệt.
Duy chỉ có Tạ Thanh Nghiên là không.
Cô dường như là người duy nhất không xem Vân Thâm là một “kẻ ngốc”.
Có lần, anh ấy thậm chí thấy cô đang tranh ăn với Vân Thâm.
Hôm đó, trong bữa cơm, trên bàn chỉ còn một miếng sườn chua ngọt. Vân Thâm vừa gắp vào bát, đã bị cô dùng đũa cướp đi.
“Em chưa được ăn miếng nào, tất cả đều bị chồng ăn hết rồi! Cho em nếm thử đi!”
Vân Thâm ngẩn ra một lúc, rồi gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tạ Thanh Nghiên lập tức bỏ miếng sườn vào miệng, nhai ngon lành, mắt cười híp lại.
Vân Thâm nhìn cô, môi hơi cong lên.
Tô Mộng Kỳ liếc cô một cái, đầy khinh thường:
“Chỉ có cậu mới không biết xấu hổ đi tranh ăn với người khác.”
Doãn Xuyên Bách ngây ra.
Nhiều năm qua, vì muốn bù đắp, anh ấy luôn đối xử cẩn trọng với Vân Thâm, cố gắng nhường nhịn thằng bé trong mọi việc.
Nhưng anh ấy lại quên mất, có lẽ Vân Thâm cũng không cần điều đó.
Tạ Thanh Nghiên thì khác. Vân Thâm có thể cảm nhận được điều đó.
Trước đây, thằng bé rất ít khi ra ngoài. Nhưng gần đây, anh ấy thường xuyên thấy em trai mình xuất hiện.
Anh ấy đã hỏi quản gia.
“Chỉ cần cô Tạ đến đây, thiếu gia sẽ ra ngoài ăn cơm.”
Nhưng điều này lại khiến anh ấy khó xử hơn.
Tạ Thanh Nghiên rất tốt, nhưng trong mắt cô, hoàn toàn không có tình yêu nam nữ với Vân Thâm.
Anh ấy thậm chí nghi ngờ rằng cô chỉ muốn kết hôn để tiện ở bên Tô Mộng Kỳ hơn.
Doãn Xuyên Bách không biết bản thân có nên đồng ý hay không.
Vì thế anh ấy quay sang hỏi Vân Thâm:
“Tạ Thanh Nghiên muốn kết hôn với em, em có đồng ý không?”
Vân Thâm gật đầu không chút do dự:
“Em đồng ý.”
Câu trả lời quá nhanh, quá thẳng thắn, khiến Doãn Xuyên Bách sững người.
“Em có biết kết hôn nghĩa là gì không?”
“Em biết chứ, chị đã giải thích rất rõ ràng cho em, em đồng ý.”
Lúc này, Doãn Xuyên Bách mới nhận ra bản thân lại mắc cái tật cũ — quá lo lắng thay cho người khác.
Đồng thời, anh ấy cũng có chút bất ngờ khi biết Tạ Thanh Nghiên đã nghiêm túc bàn bạc với Vân Thâm trước, rồi mới đến tìm anh ấy để nói chuyện này.
Cô hật sự là một người tốt.
Cũng đúng thôi, người có thể thân thiết với Tô Mộng Kỳ đương nhiên không thể là kẻ tầm thường.
Xem ra anh ấy đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Hôn nhân có nhất thiết phải xuất phát từ tình yêu không?
Cuối cùng, chẳng phải kết hôn cũng chỉ là cùng nhau chung sống hay sao?
Chỉ cần hai người họ cảm thấy thoải mái khi ở bên nhau, vậy là đủ rồi.
Chẳng phải hắn và Tô Mộng Kỳ cũng có biết bao nhiêu vấn đề đó sao?
Hôn nhân nhất thiết phải có tình yêu sao?
Nghĩ đến đây, Doãn Xuyên Bách cảm thấy có chút ấm ức.
Anh ấy yêu sâu sắc, nhưng lại không thể bộc lộ.
Mỗi ngày, anh ấy đều phải kìm nén, giả vờ lạnh lùng.
Chỉ khi Tô Mộng Kỳ đã ngủ say, anh ấy mới có thể thủ thỉ bên tai người mình yêu rằng: “Anh yêu em.”