“Tôi muốn ở cùng với em họ, nhưng hình như em ấy không thích tôi lắm…”
9
Rõ ràng là chị ta không mang theo chăn đệm, vậy mà lại nói thành muốn ở cùng tôi.
Kiếp trước, vì nể tình chị em, tôi chủ động mời chị ta ngủ chung, lại sợ chị ta tủi thân, nên chưa bao giờ nhắc đến chuyện chị ta không mang chăn gối.
Nhưng kết quả là, chị ta ra ngoài nói xấu tôi, rằng tôi tranh giành chăn của chị ta mỗi đêm, khiến chị ta ngủ không ngon, sáng dậy không còn sức làm việc, nên mỗi ngày tôi đều phải làm thay một nửa công việc của chị ta.
Lần này, tôi thản nhiên nói:
“Chị họ là người cao quý, thanh tao, em sợ ngủ gần sẽ làm vấy bẩn phẩm cách cao thượng của chị.”
“Vả lại, chăn đệm của em đã dùng mười mấy năm rồi, nếu lỡ làm bẩn chiếc váy chị bỏ ra mấy chục đồng để mua, thì thật không hay.”
Nghe đến đây, nữ trí thức cũ Hứa Chiêu Đệ bỗng mắt sáng lên.
Cô ta nắm lấy tay Trình Thiên Thiên, cười nịnh nọt:
“Chị đến ở với tôi đi! Giường tôi rộng lắm!”
Trình Thiên Thiên lườm tôi một cái, ánh mắt thoáng qua vẻ đắc ý, rồi giả vờ khiêm tốn, gật đầu một cách tao nhã.
“Vậy thì cảm ơn cô nhé.”
Hứa Chiêu Đệ nhiệt tình kéo tay chị ta:
“Ở cùng một phòng thì coi như người một nhà, khách sáo làm gì chứ! Nào, để tôi giúp chị thu dọn đồ đạc!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vừa nghe câu này, Trình Thiên Thiên liền yên tâm thoải mái, ngồi yên một chỗ, chỉ tay chỉ chân ra lệnh cho Hứa Chiêu Đệ dọn đồ.
Chị ta có lẽ nghĩ rằng mình đã dùng nhân cách thanh cao để thu phục Hứa Chiêu Đệ, nên tinh thần phấn chấn hẳn lên, khoác lên mình vẻ “đạm bạc như cúc” thường ngày.
Chỉ tiếc rằng, chị ta mừng quá sớm rồi.
Bởi vì Hứa Chiêu Đệ chưa bao giờ làm chuyện gì mà không có lợi ích.
Lúc này, đang là tháng tám, thời tiết oi bức ngột ngạt.
Trình Thiên Thiên thay một chiếc váy kẻ sọc xanh, chuẩn bị ra đồng làm việc.
Đôi giày da nhỏ của chị ta cũng đã được chị ta khâu lại suốt cả đêm.
Chị ta bước xuống ruộng lúa, trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Đội trưởng đuổi theo Trình Thiên Thiên, tức đến mức thở hồng hộc.
“Cô xuống ruộng làm việc hay đi khiêu vũ vậy?”
“Mau về thay ngay cái bộ quần áo lòe loẹt này đi!”
Trình Thiên Thiên bị dọa giật mình, bĩu môi, tỏ vẻ tủi thân:
“Em chỉ muốn giữ thể diện một chút thôi mà…”
Đội trưởng chỉ thẳng vào tôi:
“Cô đi theo, trông chừng cô ta thay đồ.”
Trình Thiên Thiên mặt như đưa đám, mất hết hy vọng, lẩm bẩm:
“Tại sao ai cũng muốn ép tôi vậy?”
“Dù có làm việc đồng áng, cũng phải giữ vẻ ngoài thanh lịch chứ…”
Nhưng sau một ngày nhổ cỏ dưới trời nắng gắt, chị ta không thể nói ra câu đó nữa.
Đêm đến, Trình Thiên Thiên ôm đôi tay đầy mụn nước rướm máu, khóc đến nửa đêm.
Mãi đến khi Hứa Chiêu Đệ – người đã an ủi chị ta cả buổi tối – ngủ say, chị ta mới nín bặt.
Giữa cơn mơ màng, bên gối vang lên những tiếng sột soạt khe khẽ…
10
Tôi theo phản xạ vung một cú đấm.
Trình Thiên Thiên, người lúc nào cũng tỏ ra cao ngạo thanh tao, lập tức hét lên như bị chọc tiết.
Có người bật đèn dầu lên, nhịn tức hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Trình Thiên Thiên tỏ vẻ tủi thân và oán trách, giọng nói đầy ấm ức:
“Tôi chỉ muốn mượn em họ chút thuốc mỡ thôi, không ngờ em ấy lại tức giận đánh tôi… Làm phiền mọi người nghỉ ngơi, tôi thay em ấy xin lỗi mọi người.”
Có người nhíu mày:
“Cách cô mượn đồ là nửa đêm lén lấy mà không hỏi ai sao?”
Chị ta ôm má đỏ ửng, bĩu môi, lắc đầu vẻ oan ức:
“Nếu mọi người đã nghĩ vậy, thì tôi có nói gì cũng vô ích…”