Chị Họ Thanh Tao Như Cúc

Chương 6



Mọi người cảnh cáo: 

 

“Lần sau còn ăn trộm, chúng tôi sẽ báo lên đội trưởng.” 

 

Nói xong, cả phòng lập tức chìm vào giấc ngủ. 

 

Trình Thiên Thiên vẫn lẩm bẩm lặp đi lặp lại: 

 

“Tôi không có ăn trộm, tôi thật sự không có…!” 

 

Nhưng vì nói dai quá lâu, chị ta lại bị Hồng Anh – nữ trí thức lớn tuổi nhất phòng – tát thẳng một cái, cuối cùng chị ta cũng câm lặng. 

 

Sự ấm ức của chị ta kéo dài đến tận hôm sau khi ra đồng làm việc. 

 

Chị ta nhìn tôi đeo một đôi găng tay, nhíu mày nói: 

 

“Tiểu Vân, chúng ta xuống nông thôn là để lao động, sao em có thể chạy theo chủ nghĩa hưởng thụ như vậy? Mau giao găng tay cho chị, nếu không đừng trách chị họ báo lên đội trưởng!” 

 

Tôi thản nhiên trả lời mà chẳng buồn ngẩng đầu: 

 

“Vậy chị cứ đi mà báo. Đây là đôi găng tay hôm qua em nhờ vợ đội trưởng mua hộ.” 

 

Trình Thiên Thiên sắc mặt cứng đờ, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra chính nghĩa: 

 

“Chị luôn dạy em phải biết nhường nhịn, vậy mà em thấy mọi người không có găng tay, vẫn cứ tranh giành. Đã vậy còn cố ý đeo ra cho mọi người nhìn, quá đáng lắm! Lần này chị bỏ qua, nhưng lần sau chị sẽ dạy dỗ em đàng hoàng!” 

 

Tuy miệng hùng hồn nói đạo lý, nhưng bàn tay chị ta lại vội vã với lấy đôi găng tay của tôi. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Tôi nhẹ nhàng tránh đi. 

 

Chị ta lắc đầu, thở dài đầy vẻ đau lòng: 

 

“Chị dạy em từ nhỏ rằng phải biết sẻ chia, mọi người cùng đi xuống nông thôn là một gia đình, chẳng lẽ thấy người nhà bị thương, em lại vui vẻ sao? Em biến thành kẻ ích kỷ từ bao giờ vậy?” 

 

Hứa Chiêu Đệ liền hùa theo châm ngòi: 

 

“Đúng vậy! Chắc chắn cô còn nhiều đôi khác, mau mang hết ra đây!” 

 

Tôi ngồi xổm xuống chăm chú nhổ cỏ, tiện tay ném đống cỏ dại vào người hai bọn họ, rồi cười nói: 

 

“Đeo găng tay nhổ cỏ đúng là không đau chút nào!” 

 

“Em biết chị họ rất tốt bụng, chắc chắn sẽ không nỡ lấy găng tay của em. Nên sáng nay, em đã tặng nó cho Hồng Anh tỷ rồi.” 

 

Tôi nhìn thẳng vào Trình Thiên Thiên, nở nụ cười vô tội: 

 

“Chị họ, chị sẽ không đòi lại để tự mình đeo đâu nhỉ?”

 

11 

 

Nghe thấy vậy, từ xa Hồng Anh giơ tay ra dấu cảm ơn. 

 

Trình Thiên Thiên cười gượng, lúng túng đáp: 

 

“Làm sao có thể chứ, tôi… tôi chỉ là thương xót Chiêu Đệ thôi.” 

 

Nhưng Hứa Chiêu Đệ đâu dám đắc tội với Hồng Anh, lập tức xua tay lia lịa: 

 

“Tôi không cần đâu!” 

 

Trên ruộng, ai nấy đều cắm cúi làm việc. 

 

Đội trưởng vừa bước đến liền nhìn thấy Trình Thiên Thiên vẫn đứng im một chỗ, cao ngạo, thanh tao như thể không thuộc về thế giới này. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Mọi người đều đang làm việc, cô đứng đó ngẩn người làm gì?” 

 

Trình Thiên Thiên thanh nhã quay đầu lại, nhẹ nhàng đáp: 

 

“Đội trưởng, tôi là học sinh cấp ba, chỉ đi nhổ cỏ thế này thật sự quá phí tài. Hay là ông xếp tôi đến trường làm giáo viên đi.” 

 

Đội trưởng phì cười vì tức: 

 

“Cả đám trí thức trẻ ở đây ai chẳng tốt nghiệp cấp ba? Nếu cô còn lải nhải mà không chịu làm việc, tôi cho cô đi hót phân đấy!” 

 

Nghe đến hai chữ “hót phân”, Trình Thiên Thiên lập tức lộ vẻ ghê tởm. 

 

“Dù sao cũng là ở nông thôn, nhưng vẫn phải giữ thể diện, sao ông có thể thốt ra những lời bẩn thỉu như thế?” 

 

Đáp lại chị ta là ánh mắt của đội trưởng như đang nhìn kẻ ngốc. 

 

“Cô thì cao quý lắm sao? Ai mà chẳng phải ăn uống rồi đi vệ sinh hàng ngày? Lúa trong ruộng không có phân bón thì lớn lên bằng niềm tin chắc?” 

 

Tôi đứng dậy, giãn gân giãn cốt, lười biếng đáp lời: 

 

“Đúng vậy đấy, sáng nay ăn hành lá vẫn còn dính phân kìa, chẳng biết Hồng Anh tỷ rửa mấy lần rồi.” 

 

Hồng Anh cười ha ha: 

 

“Rửa gì chứ? Không sạch không bẩn, ăn vào không bệnh!” 

 

Trình Thiên Thiên: “Ọe—” 

 

Ngày làm việc trên ruộng rất cực khổ, nhưng chứng kiến Trình Thiên Thiên bị vùi dập thế này, tôi lại thấy vô cùng sung sướng. 

 

Hứa Chiêu Đệ bám lấy Trình Thiên Thiên suốt nửa tháng, đến khi chắc chắn không moi được lợi lộc gì nữa, liền đạp chị ta ra khỏi giường không chút do dự. 

 

Trình Thiên Thiên không thể tin nổi, oán trách nói: 

 

“Cô ăn bao nhiêu kẹo sữa và bánh quy của tôi, dựa vào đâu mà không cho tôi ngủ ở đây nữa?” 

 

Hứa Chiêu Đệ trả lời thản nhiên: 

 

“Tôi cũng giúp cô xách nước, làm việc rồi còn gì?” 

 

“Có từng đó đồ ăn, chẳng lẽ cô muốn tôi ói ra trả lại cô chắc?” 

 

Trình Thiên Thiên tủi thân đứng giữa phòng, ánh mắt quét qua một lượt, nhưng không ai quan tâm đến chị ta. 

 

Cuối cùng, chị ta đành trải vài bộ quần áo xuống nền nhà, chống chọi qua một đêm. 

 

Vài ngày sau, chị ta ôm chăn đệm một cách kiêu ngạo, đẩy cửa thật mạnh, xông vào phòng, va thẳng vào tôi.

 

12 

 

Hồng Anh nháy mắt với tôi: 

 

“Cô ta đem bán cái váy đó cho thím Lưu ở đầu thôn rồi. Con gái thím ấy sắp đi xem mắt nhưng không có tiền mua đồ mới.” 

 

Tôi hơi khó hiểu: 

 

“Thím Lưu hào phóng vậy sao? Một bộ quần áo đổi lấy chăn đệm mới?” 

 

Hồng Anh bĩu môi: 

 

“Hào phóng gì chứ, bà ta keo kiệt lắm, ngay cả xe chở phân đi qua cũng phải nếm thử xem mặn hay nhạt đấy. Chăn đệm đó bên trong toàn là bông liễu, chỉ có vẻ ngoài nhìn qua thì thấy ổn thôi.” 

 

Chăn đệm coi như được giải quyết, nhưng công việc đồng áng vẫn là thứ bắt buộc phải chịu đựng.