Chỉ Muốn Gặp Lại Anh

Chương 1



1.

Tiếng chuông cửa vang lên càng lúc càng dồn dập. Tôi đứng bật dậy, lao ra ngoài, chai thuốc đổ tràn trên sàn.

 

Anh chàng giao hàng cầm tập tài liệu trong tay, gương mặt cau có lập tức cứng đờ, lắp bắp:

“Cô… cô… xin chào… đơn giao của cô…”

 

Anh ta vội đặt gói hàng xuống, quay đầu chạy biến. Tôi nhìn hành lang vắng ngắt, bật cười tự giễu. Trong cơn bão như thế này, ngoài shipper ra, còn ai sẽ đến gặp tôi nữa đây?

 

Tôi cúi xuống nhặt bưu kiện. Đúng lúc ấy, bên tai vang lên tiếng nhỏ giọt.

Tí tách. Tí tách.

 

Tôi chậm rãi quay người lại. Ở cuối hành lang, Hứa Tri Niên toàn thân ướt sũng đứng đó. Ngoài kia, gió gào mưa xối. Tôi bỗng nhớ đến một câu: Người yêu bạn, cho dù là ngày bão tố, cũng sẽ vượt mưa gió để đến bên bạn.

 

Mà anh đã đến.

Vậy… có phải anh vẫn còn yêu tôi không?

 

Một câu nói của anh đã phá tan hết mọi ảo tưởng:

“Lâm Diễu, chúng ta đã ly hôn mười năm rồi. Tôi mong em đừng làm phiền tôi nữa.”

 

Mười năm không gặp, chỉ một câu nói, đã khiến tôi mất đi toàn bộ lý trí. Tôi lao lên, muốn túm lấy tay áo ướt sũng của anh, gào hỏi:

Tại sao có thể nói ly hôn là ly hôn?

Nói đi là đi?

Rồi biến mất mười năm không một lời từ biệt?

 

Nhưng lời chưa kịp bật ra, nước mắt đã trào dâng. Cuối cùng, tôi chỉ biết nghẹn ngào lặp lại:

“Sao anh có thể… như vậy…”

 

Anh nhìn tôi, gương mặt không hề d.a.o động:

“Lâm Diễu, bình tĩnh lại.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đúng lúc ấy, từ căn hộ đối diện vang lên tiếng điện tử:

“Mật khẩu sai, xin nhập lại.”

 

Người hàng xóm hoảng hốt nhìn sang. Không biết cô ấy đã đứng nghe từ lúc nào?

 

2.

Tôi vội lau nước mắt, gắng nặn ra nụ cười:

“Xin lỗi nhé, làm ồn đến chị rồi…”

 

Nghe vậy, sắc mặt chị ta càng tái nhợt. Ngón tay run rẩy, cuối cùng nhập đúng mật mã, “rầm” một tiếng đóng sập cửa.

 

Hành lang lập tức trở về tĩnh lặng. Tôi quay lại nhìn Hứa Tri Niên. Anh từ từ bước đến, tiếng giày nện xuống nền vang vọng trong không gian im ắng.

 

Anh thở dài, mệt mỏi:

“Vào trong rồi nói.”

 

Không đợi tôi phản ứng, anh nghiêng người chen vào cửa, mang theo hơi lạnh và mùi ẩm ướt.

 

Ngôi nhà này là hai chúng tôi cùng mua, trang trí theo phong cách cả hai từng thích. Mười năm trôi qua, tôi không thay đổi gì. Giờ nhìn lại, mọi thứ đều lỗi thời.

 

Hứa Tri Niên đứng ở cửa, không bước tiếp. Phòng khách bừa bộn, đầy mùi u ám, giống hệt tôi lúc này.

 

Lông mày anh nhíu chặt. Tôi còn ngây ngốc hy vọng sẽ thấy chút xót thương. Nhưng lời anh thốt ra lại xa cách lạnh lùng:

“Lâm Diễu, đừng quấy rầy tôi nữa. Chúng ta đều là người lớn rồi, nên giữ cho nhau chút thể diện. Chia tay rồi, ai đi đường nấy, chẳng phải tốt hơn sao?”

 

Tốt sao? Không hề.

 

Tôi ngẩng lên, nhìn anh chằm chằm, môi cong thành nụ cười gượng gạo đầy vẻ xa cách:

“Em sắp c.h.ế.t rồi, cần gì thể diện nữa?”