3.
Ban đầu chỉ là cơn đau nhói thoáng qua trong bụng. Tôi nghĩ chịu một chút sẽ ổn. Lâu dần cũng quen. Giống như tôi đã quen với những năm tháng không có anh.
Cho đến một buổi chiều, tôi ngất xỉu ngay tại bàn làm việc. Khi mở mắt ra, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi. Đồng nghiệp đưa tôi đến bệnh viện, rồi vội quay về làm việc.
Từ đó, mọi xét nghiệm, tôi đều đi một mình.
Đến lượt tôi, bác sĩ vốn cau có, giọng điệu thiếu kiên nhẫn, bỗng trở nên bất thường dịu dàng. Ông còn bảo y tá rót cho tôi một cốc nước ấm.
Căn phòng yên lặng đến kỳ lạ, chỉ còn tiếng còi xe ngoài cửa sổ. Từ ánh mắt của họ, tôi đã đoán được.
Ung thư.
Kỳ lạ thay, khi nghe đến hai chữ ấy, tôi lại… thở phào. Như được giải thoát.
Tôi ngoan ngoãn làm thủ tục nhập viện. Thông báo cho gia đình, gọi video nhóm cả nhà. Tôi cố gắng dùng giọng nhẹ nhàng: con bị ung thư, nhưng đã nhập viện rồi, mọi người cũng nên đi kiểm tra sức khỏe.
Tối hôm đó, trong đầu tôi chỉ văng vẳng tiếng khóc nức nở của bố mẹ, tiếng nghẹn ngào của chị gái, và sự im lặng kéo dài của em trai.
Sau đó là chuỗi ngày điều trị: tiêm, uống thuốc, hóa trị. Kèm theo nôn mửa, rụng tóc, tiểu tiện mất kiểm soát.
Khuôn mặt trong gương ngày một hốc hác. Ban đầu, nhiều người đến thăm, giỏ trái cây thay liên tục. Nhưng rồi thưa dần. Trái cây úng thối. Chỉ còn bác sĩ ngày một nhẹ giọng.
Ông hỏi tôi:
“Tiểu Lâm à, còn điều gì đặc biệt muốn làm không?”
Câu hỏi vừa buông ra, bao ánh mắt thương hại đổ dồn về phía tôi. Tôi cúi đầu, nhìn đôi tay gầy guộc đến đáng sợ. Người ta có thể gầy đi nhanh như thế sao?
Muốn làm gì ư? Ngoài cái chết, tôi chỉ còn một nguyện vọng.
Tôi muốn gặp Hứa Tri Niên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lại gặp anh, thêm một lần thôi.
4.
Đột nhiên bụng tôi co thắt, mồ hôi lạnh tuôn ra khắp người. Tôi đau đến mức phải vịn tường, nhưng không dám uống thuốc giảm đau. Chỉ còn cách ôm chặt bụng, chờ cơn quặn thắt qua đi.
Hứa Tri Niên chỉ đứng đó, nghi ngờ nhìn tôi.
Tôi run rẩy, gào khản giọng:
“Anh không tin ư? Anh nghĩ em lấy cái c.h.ế.t ra để lừa anh sao?”
Tôi gần như lao đến bàn trà, kéo ngăn kéo ra, lôi hết mọi thứ chất lên mặt bàn: giấy chẩn đoán, hóa đơn viện phí, báo cáo xét nghiệm, thậm chí cả hồ sơ bảo hiểm.
“Nhìn đi! Mở to mắt ra mà nhìn! Xem xem em có lừa anh không?!”
Tôi vừa khóc vừa cười như điên:
“Nhìn cho rõ đi… em sắp c.h.ế.t thật rồi.”
Anh cúi xuống, ánh mắt dừng trên từng tờ giấy. Ánh mắt tôi luôn dõi chặt theo từng biểu cảm của anh, mong tìm thấy một thoáng xót xa, một chút đau lòng. Nhưng anh cúi đầu thấp, khiến tôi chẳng nhìn rõ được nét mặt.
“Rốt cuộc em muốn gì?”
Giọng tôi hạ xuống, run rẩy, mang theo cả sự hèn mọn mà chính tôi cũng ghét bỏ:
“Anh… hãy ở bên em ba ngày thôi. Chỉ ba ngày. Ba ngày sau… em sẽ không làm phiền anh nữa…”
Chúng tôi cứ thế đối diện, cuối cùng anh thở dài, thua cuộc.
“Từ hôm nay bắt đầu sao?”
Ngoài kia, bão đã ngừng. Một tia nắng xuyên qua khe cửa chiếu vào.
Trời quang rồi.
Như thể ngay cả ông trời cũng thương xót tôi.