24.
Tôi chẳng còn sức lực để vận hành tài khoản WH073 nữa, giao lại hết cho một bạn trẻ trong nhóm.
Mọi người định tổ chức quyên góp cho tôi, tôi từ chối.
Tôi cũng không cho phép họ đến thăm.
Họ đã mất đi một người thân, sao có thể để họ mất thêm một người bạn?
Thực ra, khi nghe tin mình bị ung thư, tôi lại thấy nhẹ nhõm.
Hứa Tri Niên đã bảo tôi phải sống thật tốt.
Và tôi đã làm được.
Chưa từng một lần tìm đến cái chết.
Tôi muốn đi tìm anh. Nhưng tôi không biết phải đi đến đâu để tìm anh.
Mọi người đã tìm trên biển ba năm rồi cũng bỏ cuộc.
Bây giờ là năm thứ mười, ngay cả điểm rơi cũng chẳng ai biết.
Tôi mệt lắm, lại đau đớn cùng cực.
Ông trời như đặc biệt ghét tôi vậy.
Trước tiên cướp mất Hứa Tri Niên khỏi tôi, giờ lại giày vò tôi bằng nỗi đau bệnh tật.
Đau đến mức xuất hiện ảo giác.
Tôi nhìn thấy anh. Tôi mừng rỡ vô cùng. Nhưng cũng sợ hãi, không dám uống thuốc giảm đau.
Sợ uống rồi anh sẽ biến mất.
Nên tôi gắng chịu. Nhưng quá đau, đến mức trí nhớ méo mó.
Tôi quên mất vụ tai nạn WH073, lại nghĩ rằng Hứa Tri Niên bỏ tôi mà đi.
Nghĩ rằng anh đòi ly hôn, rồi nhẫn tâm biến mất suốt mười năm.
Nếu anh ở đây, chắc sẽ tức giận mà ôm lấy tôi, vừa hôn vừa trách:
“Sao em có thể nghĩ anh tệ đến vậy?”
Nhưng anh bỏ tôi rồi, chính là rất tệ.
Xuất hiện vài ngày rồi lại biến mất, càng tệ hơn.
Rõ ràng tôi chưa uống thuốc.
Anh vẫn biến mất.
Tỉnh lại, tôi mới hiểu, nỗi đau trong lòng còn hơn cả nỗi đau bệnh tật.
25.
Tôi lau khô nước mắt, chỉnh lại quần áo, ra gặp bố mẹ.
“Bố, mẹ, con xin lỗi, đã làm hai người lo sợ.
Dạo này đau quá nên đầu óc mơ hồ, nói bậy, giờ thì ổn rồi.”
Tôi cố nặn ra một nụ cười.
Mắt mẹ đỏ hoe, gật đầu lia lịa:
“Ừ… ừ, ổn là được…”
Em trai lập tức nhảy dựng lên, làm ầm:
“Con đã nói là không sao mà! Nào, ăn tiếp đi, con đói c.h.ế.t rồi!”
Hôm sau, cháu trai ngồi ỉu xìu chơi xếp hình, quay lưng về phía tôi.
Tôi ngồi xổm xuống hỏi:
“Sao không thèm nhìn dì út vậy?”
Nó hừ một tiếng, má phồng to:
“Tại dì út! Hôm qua con bị đánh đòn, giờ còn đau nè!”
Tôi cố nhịn cười:
“Thế dì út bù cho con nhé. Đi mua đồ ngon, có chịu đi không?”
Mắt nó sáng rực:
“Đi! Con muốn mua phô mai que!”
Tôi dắt nó vào siêu thị, nó ôm cả đống đồ ăn vặt, cười toe toét.
Tôi hỏi:
“Vui không?”
“Vui ạ!”
“Thế tha lỗi cho dì chưa?”
“Tha! Tha rồi!”
Nó đưa tôi hai cây phô mai, rồi ghé sát thì thầm:
“Một cây cho dì, một cây cho chú.
Dì nói cho con biết chú ở đâu đi, con chẳng nhìn thấy chú gì cả…”
Mắt tôi cay xè, cổ họng nghẹn lại:
“Chú không ăn mấy cái này đâu, dì ăn thay nhé.”
Nó tiu nghỉu:
“Thế chú thích gì? Lần sau con bảo mẹ mua trước!”
Tôi khẽ xoa đầu nó: “Ừ.”
Em trai tiễn tôi ra ga tàu.
Trên đường, tôi hỏi:
“Em sắp cưới rồi đúng không?”
Nó gãi đầu: “Cũng chưa nhanh vậy đâu.”
Tôi nhìn ra cửa kính, thì thầm:
“Vậy à… Tiếc thật… chắc chị… không kịp nhìn thấy rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nó hoảng hốt đạp phanh, giọng run rẩy:
“Chị, nếu chị còn nói vậy, thì đừng đi nữa!
Mai em dắt cô ấy đi đăng ký ngay, chị nhất định sẽ kịp thấy!”
Tôi cười, khẽ đ.ấ.m vào vai nó:
“Đừng làm bậy!”
Xe lại chạy.
Tôi nhìn gương mặt căng thẳng của em trai, nhẹ giọng:
“Từ nay… bố mẹ… trông cậy vào em rồi…”
Nó không quay đầu, chỉ khẽ đáp: “Ừm.”
Khóe mắt đã đỏ.
26.
Về đến nhà, ảnh cưới đã được gửi đến, đặt ngay trước cửa.
Tôi mở ra, treo lên ngắm. Đẹp lắm.
Tôi bưng khung ảnh đi vòng quanh phòng khách chỉnh chỗ, cuối cùng đặt ngay giữa.
Nhăn mày – hơi to quá, sớm biết đã không đặt cỡ lớn như vậy.
Ngắm ảnh cưới xong, tôi đi tắm nước nóng.
Ngâm mình, cơn đau dường như tạm thời tan biến.
Tôi mặc váy cưới vào, phần eo rộng thùng thình.
Đứng trước gương, xoay một vòng.
Thoáng chốc, tôi lại thấy Hứa Tri Niên.
Anh mặc bộ vest tôi mua, tựa vào khung cửa, như chưa từng rời xa.
Tôi hỏi:
“Đẹp không?”
Anh dịu dàng nhìn tôi:
“Đẹp lắm, em mặc gì cũng đẹp.”
Tiếng nhạc quen thuộc vang lên.
Là giai điệu chúng tôi từng dùng quay vlog tình yêu.
Tôi đưa tay ra, anh nắm chặt, tay kia ôm lấy eo tôi.
Tôi kiễng chân, một bước, hai bước.
“Em già rồi phải không?”
“Không hề.”
“Xạo.”
Quay vòng. Váy tung bay.
“Ngày đó… anh có sợ không?”
“Sợ.”
“Sợ gì?”
“Sợ em buồn.”
Một vòng, lại một vòng.
Cơn đau biến mất.
Mười năm cô độc cũng biến mất.
Tôi như quay về mười năm trước.
Bàn tay anh run rẩy ướt mồ hôi, vẫn ôm chặt eo tôi, sợ tôi ngã.
Tôi nhắm mắt, theo điệu nhạc trong ký ức, khiêu vũ cho đến bước cuối cùng.
Nhạc tắt. Điệu nhảy ngừng.
Tôi ôm chặt chiếc áo vest, vùi mặt thật sâu, mỉm cười nói:
“Hứa Tri Niên.
Em đến tìm anh rồi.”
27.
Di thư của Lâm Diễu.
Tôi đã mang thiết bị theo dõi sinh mệnh, lúc tôi đi sẽ tự động báo cho mọi người.
Xin đừng lo, tôi đã sắp xếp ổn thỏa.
Số tiền còn lại của tôi chia làm ba phần:
Một phần cho bố mẹ tôi,
một phần cho bố mẹ Hứa Tri Niên,
phần cuối quyên tặng quỹ tìm kiếm WH073.
Ảnh thờ tôi đã chụp sẵn, đặt trên bàn.
Tang lễ cứ làm đơn giản, càng nhanh càng tốt.
Người thân bạn bè đến tiễn, xin đừng khóc.
Tôi chỉ là đi xa, đến đón một người đã lạc mất mười năm.
Tôi đã tắm rửa, mặc bộ đồ mình yêu thích, không cần tẩy rửa t.h.i t.h.ể nữa.
Hãy nhớ đặt vào quan tài cùng tôi bộ vest của anh, và bức ảnh cưới trong phòng khách. Tôi muốn mang theo hết.
Hỏa táng xong, xin rải tro cốt tôi xuống vùng biển nơi anh gặp nạn.
Nếu không tìm được vị trí chính xác, thì rải ở vùng biển sâu nào đó cũng được.
Dòng hải lưu tuần hoàn không ngừng,
chúng tôi rồi sẽ gặp lại nhau.