21.
Bố mẹ thường vô thức thiên vị con đầu và con út. Người con thứ hai ở giữa, lại dễ bị bỏ quên nhất. Tôi và Hứa Tri Niên đều là con thứ hai trong gia đình, từ nhỏ đã chẳng nhận được bao nhiêu tình thương của bố mẹ.
Nhà nghèo, trước khi em trai ra đời, tôi và chị gái đều không có sinh nhật. Sau này có thêm em, sinh nhật của tôi và chị cũng gộp chung với nó. Tôi chưa từng có một chiếc bánh kem trọn vẹn chỉ thuộc về mình. Đợi đến khi gia đình khấm khá hơn, tôi cũng đã lớn, chẳng còn thích tổ chức sinh nhật nữa.
Chiếc bánh sinh nhật đầu tiên tôi được nhận riêng cho mình, là do Hứa Tri Niên mua. Nhỏ nhỏ, vị xoài, ngon lắm.
Còn món quà sinh nhật đầu tiên anh nhận được, chính là chiếc khăn quàng méo mó tôi tự tay đan.
Chúng tôi đã dồn tất cả tình yêu cho nhau, cũng nhận được từ đối phương tất cả yêu thương. Thứ tình cảm ấy đã vượt xa tình mẫu tử.
Bố mẹ nói tôi hướng nội, nhưng trước mặt Hứa Tri Niên, tôi lại cười nói, lại nghịch ngợm. Ở bên anh, tôi mới là chính mình.
Vậy nên… tôi càng không nỡ buông tay.
Thế nhưng, giờ đây tôi không còn cách nào khác. Tay cầm bút run lẩy bẩy, chữ ký trên thỏa thuận mơ hồ nhòe nhoẹt.
Tôi nhắn vào nhóm gia quyến ba chữ: [Xin lỗi.] Rồi cũng rời nhóm.
Nước mắt rơi lã chã lên màn hình điện thoại. Nhân viên đưa tôi một tờ giấy, khẽ nói:
“Xin lỗi, đây cũng là công việc của tôi…”
Những ngày sau đó, tôi sống như một cái xác không hồn. Ăn, ngủ, ngẩn ngơ.
Tôi không dám nghĩ đến Hứa Tri Niên, sợ anh trách tôi.
Mùng Hai Tết, tôi đến nhà họ Hứa. Chưa kịp bước vào sân đã nghe tiếng trống kèn nhộn nhịp.
Cả gia đình họ đang tổ chức tiệc đầy tháng cho em bé, tưng bừng náo nhiệt.
Sự xuất hiện của tôi khiến bầu không khí vui vẻ ấy thoáng chốc lặng xuống.
22.
Tôi lúng túng trao quà mừng, nói vài câu chúc tụng rồi định rút lui.
“Diễu Diễu!” – mẹ chồng gọi với theo, nhét vào tay tôi một phong bao dày cộp.
Bờ môi bà run run, mãi mới nghẹn ngào bật thành lời:
“Diễu Diễu, con là đứa trẻ ngoan…
…đừng… đừng để chúng ta làm lỡ dở con nữa…sau này… đừng tới nữa…”
Dứt lời, bà quay mặt đi, dùng mu bàn tay gạt nước mắt.
Tôi nắm chặt phong bao nóng rực, vội vã rời khỏi đó.
Về đến nhà, từ phòng trong vang lên tiếng khóc nghẹn ngào của mẹ:
“…Có phải… có phải chúng ta ép nó quá không?… Có phải chúng ta sai rồi không…”
Tim tôi như bị bóp nghẹt.
Vào phòng, nhìn tấm ảnh Hứa Tri Niên trên bàn, tôi òa khóc đến không thở nổi:
“Xin lỗi anh… Hứa Tri Niên… Thật sự… phải nói lời tạm biệt rồi…”
Sau đó tôi bắt đầu gượng dậy. Đi làm, đi về. Thậm chí nghe theo sắp xếp của mẹ, bắt đầu đi xem mắt.
Có một chàng trai theo đuổi tôi rất kiên trì. Dưới sự vun vén của họ hàng, tôi thử gặp gỡ anh. Đi xem phim, ăn uống, ra bờ sông hóng gió.
Sinh nhật tôi, anh mang đến một chiếc bánh. Cũng nhỏ nhỏ, vị xoài.
Anh nói:
“Lúc nãy đi ngang, thấy em cứ nhìn nó mãi, nên anh mua về. Sinh nhật vui vẻ nhé, Lâm Diễu!”
Khoảnh khắc ấy, toàn bộ lớp vỏ ngụy trang của tôi sụp đổ.
Tôi bật khóc nức nở trước mặt anh.
Không quên được.
Tôi mãi mãi không thể quên Hứa Tri Niên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phòng của anh đã bị sửa thành phòng trẻ con cho cháu trai.
Đồ đạc của anh chẳng biết bị dọn vào góc nào.
Dấu vết của anh, từng chút một, đang bị xóa sạch.
Ngay cả ký ức của mọi người về anh, cũng dần cố tình bị lãng quên.
Nếu cả tôi cũng quên… thì còn ai nhớ đến anh nữa?
23.
Tôi không muốn quên anh.
Tôi mở máy tính, viết một bài đăng:
[Xin đừng từ bỏ việc tìm tôi, tôi là WH073]
Tôi viết lại vụ tai nạn máy bay bảy năm trước.
Viết lại những năm tháng tìm kiếm trong tuyệt vọng.
Viết lại sự bất lực khi chấp nhận hòa giải và sự lãng quên.
Dần dần, dư luận bắt đầu dồn về.
Tôi vận hành tài khoản, lên tiếng, hỗ trợ những gia đình vẫn còn kiên trì.
“Chúng ta cần sự thật. Hãy cho 239 sinh mạng trên WH073 một lời công bằng.”
Chủ đề ấy leo lên hot search.
Có người quyên góp, có tổ chức quốc tế hứa hỗ trợ tìm kiếm hạn chế dưới biển sâu.
Thậm chí, thật sự tìm được một mảnh vỡ nhỏ đã được xác nhận là của chiếc máy bay.
Tôi biết, Hứa Tri Niên sẽ không trở lại.
Nhưng tôi chỉ muốn tìm thấy anh, cho dù chỉ là vài mảnh tàn dư.
Trên đường về, có người gọi tôi.
Là người trong nhóm gia quyến, hai năm rồi mới gặp.
Vừa nhìn thấy nhau, nước mắt tôi tuôn không dừng.
“Xin lỗi… thật xin lỗi… tôi đã ký rồi… tôi…”
Chú Lý vỗ vai tôi:
“Không sao, chúng tôi hiểu mà…”
Nhưng tôi vẫn nghẹn ngào:
“Xin lỗi…”
Mọi người đều nói: “Không sao.”
Mỗi lần tôi nói “Xin lỗi”, lại nhận được một câu “Không sao”.
Thế nhưng, càng nghe, lòng tôi càng trĩu nặng.
Họ kéo tôi đi ăn cơm.
Liên tục gắp thức ăn cho tôi:
“Nhờ có cô, Tiểu Lâm, chuyện này mới được chú ý lại.”
“Phải đó, cô dù thế nào… cũng chẳng sao cả, vẫn đang giúp chúng tôi mà.”
“Đừng thấy áy náy, chúng tôi còn trông cậy vào cô tiếp tục lên tiếng.”
“Đúng đó, nếu cô bỏ, bọn già như chúng tôi chẳng còn ai quan tâm nữa!”
Họ lại kéo tôi về nhóm.
Cứ thế, thêm ba năm nữa trôi qua.
Cho đến khi tôi được chẩn đoán mắc ung thư.