Lúc này, ta vuốt nhẹ hai chữ "Chiêu Lâm" khắc trên lệnh bài Đông Cung, ngước mắt nhìn Phó Uyên đang đứng dưới nắng sớm, dáng người hiên ngang mạnh mẽ.
Kiếp trước, ta biết hắn là người tốt.
Vậy nên, sau khi trùng sinh, ta hèn hạ "vu oan giá họa" cho hắn, lợi dụng hắn.
Ta tưởng rằng hắn không hay biết, thậm chí tự cho là đắc ý.
Nhưng đến giờ, ta mới nhận ra—
Hắn đã sớm biết hết.
Hắn biết ta tính toán hắn, nhưng khi ta lâm vào đường cùng, hắn vẫn ra tay cứu giúp.
Hắn biết ta đã tuyệt vọng, vậy nên hắn mở ra cho ta một con đường sống.
Hắn biết thế gian này quá tàn khốc với nữ nhân, nên hắn muốn cho ta danh phận đường hoàng.
Kiếp này, ta đã thoát khỏi vận mệnh cũ.
Nhưng còn Phó Uyên?
Hoa Âm công chúa đã nói gì với hắn, mà có thể bức một người như hắn đến mức tự sát?
Tại sao… hắn lại mang bệnh nặng?
Vì sao hắn lại tóc bạc trắng đầu?
Vì sao hắn lại vung kiếm tự sát?
Kiếp này, số mệnh của ta và Thái tử đã gắn chặt vào nhau, ta tuyệt đối không thể để hắn đi vào vết xe đổ.
Ta đuổi theo Phó Uyên, thấp giọng nói:
"Nếu điện hạ tin ta, hãy phái người điều tra mối quan hệ giữa Hoa Âm công chúa và Quốc Công phủ trong những năm gần đây."
Người của Thẩm gia không thể với tay đến công chúa phủ hay Quốc Công phủ.
Nhưng Đông Cung thì có thể.
Ta chỉ cần cho hắn một phương hướng rõ ràng.
Phó Uyên thoáng trầm ngâm, có vẻ muốn hỏi ta nguyên do.
Ta dứt khoát nói thẳng:
"Thái tử phi chính là Hoàng hậu tương lai."
"Con của Hoàng hậu, chính là Hoàng đế tương lai."
"Công chúa nhúng tay vào chuyện tuyển phi của điện hạ, mục đích là vì ngai vàng kia. Mà Quốc Công phủ… chính là thế lực duy nhất đứng sau nàng ta."
Năm xưa, Hoa Âm công chúa có thể được Hoàng đế nhận lại, cũng là nhờ công lao của Quốc Công phủ.
Kiếp trước, công chúa lôi kéo Quốc Công phủ, từ đó phát động chính biến.
Phó Uyên lập tức hiểu ra, nhưng lại cong môi cười nhạt: "Nàng hôm nay có phải đã chắc chắn ta sẽ đến?"
Ta rất thẳng thắn: "Điện hạ là người thông minh, kiểu gì cũng tra được ai là người đã hạ dược trong con hẻm hôm đó. Ta tin rằng ngài nhất định sẽ xuất hiện đúng lúc, giúp ta giải vây."
Ta tự tin nhìn thẳng vào hắn, không giấu giếm dã tâm của mình: "Vì chúng ta có kẻ thù chung, có lợi ích chung."
Phó Uyên nhếch môi, đưa tay nhéo nhẹ vành tai ta, cười khẽ mắng một câu: "Tiểu hồ ly."
14
Đoạn Minh chết rồi, mà kẻ ra tay chính là Thái tử.
Dư luận trên phố hoàn toàn xoay chiều.
Người người ca tụng câu chuyện nhân duyên giữa ta và Thái tử, còn Đoạn Minh lại trở thành kẻ đê tiện bị khinh bỉ.
Danh tiết của ta đã được rửa sạch.
Toàn bộ Đại Khải đều mặc định, ta chính là Thái tử phi tương lai, chỉ còn chờ lễ tuyển phi.
Ngày tuyển phi
Mẫu thân vui vẻ trang điểm cho ta, nét mặt tràn đầy rạng rỡ.
Bà cười đến không khép miệng lại được, liên tục khen ta có phúc khí, gặp dữ hóa lành.
"Thái tử là người đáng để gửi gắm. Mẫu thân mừng cho con, còn phụ thân con mấy ngày nay… cười đến là không dừng lại được!"
Ta nhìn mình trong gương, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất an khó hiểu.
Và rồi, cảm giác bất an ấy đã thành sự thật.
Trên đường đến Đông Cung,
Ta nghe người dân trên phố bàn tán, sau đó chạy nhanh về phía cổng thành.
Trên tường thành, một nữ tử vận hỉ phục đỏ thẫm, đứng trên cao gào lớn: "Đêm đó rõ ràng là ta! Là ta giải độc cho Thái tử! Thẩm Thanh Chi chỉ là kẻ giả mạo!"
Ta khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Trên đỉnh cổng thành, đứng đó… là Lâm Nam Tuyết.
Con gái Quốc Công phủ.
Kiếp trước, nàng ta chính là Thái tử phi.
Ta cuối cùng cũng hiểu ra.
Tại sao Hoa Âm công chúa lại ra tay với ta.
Hôm đó trong cung yến, chỉ vì Phó Uyên vô tình nhìn ta hai lần, Hoa Âm công chúa đã quyết định triệt hạ ta.
Nàng ta ban cho ta rượu độc, sắp xếp cho ba tên ăn mày vấy bẩn ta, rồi lại bày sẵn một hộ vệ đứng ra nhận tội, khiến ta mang danh thất tiết.
Bước tiếp theo, ép ta hạ giá gả đi, khiến ta mãi mãi không thể lọt vào mắt Thái tử nữa.
Mà quan trọng nhất—
Là dọn đường cho Lâm Nam Tuyết.
Chỉ khi ta bị hủy hoại, Lâm Nam Tuyết mới có thể đường hoàng trở thành Thái tử phi.
Kế hoạch này vốn dĩ hoàn mỹ.
Nhưng kiếp này, ta đã xé nát nó.
Và bây giờ, Lâm Nam Tuyết đang phát điên lên.
Bị dồn đến đường cùng, nàng ta chỉ có thể liều lĩnh phản đòn.
15
Sự xuất hiện của ta, khiến toàn bộ người trên phố đều đổ dồn ánh mắt về phía này.
Lâm Nam Tuyết đứng trên đỉnh cổng thành, từ trên cao cúi xuống nhìn ta.
Nàng ta trông như đang muốn tự sát, nhưng dưới tay áo lại siết chặt lấy rìa tường thành.
Tự tử là giả.
Gây náo loạn để ép Đông Cung thỏa hiệp mới là thật.
Ta cười nhạt, cất cao giọng:
"Nếu cô nói ta giả mạo…"
"Vậy, Lâm tiểu thư, cô có nhớ đêm đó vết thương do tên bắn của Thái tử nằm ở đâu không?"