Chi Uyên Ngộ

Chương 3



Đoạn Minh quỳ gối bên giường ta, vừa vả vào mặt mình, vừa khóc lóc kể lể đủ điều.

Hắn tự trách, hắn hối hận, hắn si mê ta.

Làm đến mức này, ngay cả phụ thân và mẫu thân ta cũng khó xử, không biết nên trách phạt hắn thế nào.

Phủ y đứng bên cạnh cũng phụ họa: "Tiểu thư đích thực trúng một loại tình dược quái lạ, nếu không kịp thời giải trừ, tất sẽ tẩu hỏa nhập ma mà chết."

Kiếp trước cũng như vậy.

Có phủ y làm chứng, còn ta thì mất hết ký ức về đêm đó.

Phụ mẫu cắn răng, bất đắc dĩ nói: "Vậy ra… Đoạn Minh thật sự có công cứu mạng con."

Thương nhân địa vị thấp kém.

Dù Thẩm gia đã là đệ nhất hoàng thương trong thiên hạ, nhưng nếu chạm tới danh lợi, vẫn mãi không thể sánh ngang với quý tộc.

Ta và Thái tử được hạ sinh cùng năm, phụ mẫu dốc lòng dạy dỗ ta, chính là mong một ngày nào đó, ta có thể bước một chân vào Đông Cung, mở ra tiền đồ rực rỡ cho Thẩm gia.

Nhưng tất cả đều bị hủy hoại trong đêm qua.

Bị hủy trong tay một tên hộ vệ gác cổng.

Chỉ sau một đêm, tóc phụ thân đã bạc trắng đầu.

Ngày hôm sau, người đến Đông Cung tạ tội.

Trong danh sách tuyển phi có tên ta.

Nếu chuyện này không xử lý tốt, sẽ bị xem là sỉ nhục hoàng gia.

Thái tử không truy cứu.

Thậm chí còn tự mình đến phủ, dặn dò ta đừng tìm chết, hãy sống tiếp.

Nhưng Đoạn Minh thì vẫn quỳ trước sân nhà ta suốt mấy ngày trời.

Bề ngoài như nhận lỗi, thực chất là ép gả.

Nữ tử một khi mất đi trinh tiết, cũng mất luôn quyền tự quyết định vận mệnh chính mình.

Cuối cùng, ta mang ơn cứu mạng, đành cam chịu gả cho Đoạn Minh.

Nói là gả, nhưng thực chất là hắn ở rể.

Hắn mang theo mẹ già thô lỗ vào sống trong phủ Thẩm gia.

Một tên hộ vệ gác cổng, chỉ sau một đêm, liền hóa thành con rể nhà hoàng thương, hưởng hết vinh hoa ba đời Thẩm gia tích lũy.

Ta là nữ nhi độc nhất của Thẩm gia.

Tiền đồ Đông Cung đã mất, phụ mẫu chỉ có thể cắn răng chấp nhận, tận dụng mọi mối quan hệ, nâng đỡ quan lộ cho Đoạn Minh.

Kim sơn, ngân sơn trải sẵn trước mặt.

Ba năm sau, hắn nhờ công bình loạn sơn tặc, được phong Tòng Tứ phẩm Minh Uy tướng quân.

Hắn vốn không có tài thao lược.

Có được vị trí này, cũng đã là giới hạn mà Thẩm gia có thể giúp hắn đạt được.

Phụ mẫu chỉ mong hắn đối xử tốt với ta.

Nhưng ngay trong ngày hắn được phong tướng quân…

Hắn lại tìm đến ba tên ăn mày kia.

Chúng vừa thấy ta, lập tức gào lên: "Chúng ta chính là tình lang của phu nhân tướng quân trước khi thành thân!"

Bọn chúng há miệng hôi hám, để lộ hàm răng đen ngòm, trơ trẽn cười cợt, ngang nhiên sỉ nhục ta trước mặt mọi người.

Ta cứ nghĩ chỉ là mấy tên điên đến quấy rối, liền sai Đoạn Minh đuổi bọn chúng đi.

Nhưng hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, nở nụ cười ác độc:

"Sao phải đuổi? Bọn chúng nói không sai, ba tên ăn mày này chẳng những là tình lang của nàng, mà còn là người làm mối cho ta với nàng đấy!"

"Ngươi nói gì?!"

Đoạn Minh cười lạnh: "Loại dược đó, quả nhiên là hàng tốt của Tây Vực. Đã ba năm trôi qua, thế mà nàng vẫn không biết gì."

Hắn trắng trợn nói trước mặt phụ mẫu ta: "Đêm đó, kẻ làm nhục nàng, vốn không phải ta, mà là ba tên ăn mày này!"

Hắn tặc lưỡi nhớ lại: "Năm đó nàng thật sự rất kiều mị. Nếu không phải đã bị ăn mày dơ bẩn động vào, ta còn có thể tạm chấp nhận. Dù sao… trong con hẻm tối hôm đó, ai mà biết được chứ?"

Hắn chỉnh lại bộ giáp trên người, dương dương tự đắc nói: "Nhạc phụ, nhạc mẫu, hai người thật sự coi ta là đại ân nhân cứu mạng sao?"

"Chỉ là nhặt được tiểu thư thôi mà!"

"Vậy mà lại khiến một thiên kim danh giá như tiểu thư phải gả cho ta, còn giúp ta có được vinh hoa phú quý, tiền đồ rộng mở!"

Phụ thân sau khi biết chân tướng, lập tức thổ huyết mà qua đời.

Mẫu thân muốn đồng quy vu tận với Đoạn Minh, nhưng lại bị hắn đẩy mạnh vào cạnh bàn, đập đầu chảy máu.

Toàn thân ta lạnh lẽo đến tận xương tủy, rút trâm cài, muốn liều mạng với hắn.

Nhưng lại bị hắn một cước đá khỏi đài cao, ngã xuống đất máu chảy đầm đìa.

Giữa cơn đau đớn cùng cực, ta thấy ba tên ăn mày kia đang từng bước tiến đến gần.

Ký ức của đêm định mệnh ấy như một thước phim tua nhanh, không ngừng tái hiện trước mắt.

Bọn chúng trong màn đêm gặm cắn thân thể ta, hơi thở hôi thối bủa vây khắp da thịt.

Ta gào khóc thảm thiết đến khản giọng, còn Đoạn Minh chỉ hờ hững đứng nhìn, tay ôm chặt tiểu thanh mai của hắn.

Ngày hôm đó, Đoạn Minh loan tin ra ngoài rằng, hắn vừa dẹp loạn giặc cướp trở về, liền bắt gặp phu nhân mình đang vụng trộm với ăn mày.

Sau khi bị phát giác, ta phát điên, giết hại song thân, hắn bất đắc dĩ mới phải ra tay giết ta.

Lúc bấy giờ, triều đình đã rệu rã, quan phủ mục nát, chẳng ai buồn điều tra lời nói dối nực cười ấy.

Vậy là Đoạn Minh vừa có được quan chức, vừa danh chính ngôn thuận nuốt trọn gia sản ba đời của Thẩm gia.

Hắn ôm ấp tiểu thanh mai, mang theo mụ mẹ già, đạp lên thi thể ta, đổi tấm biển "Thẩm phủ" thành "Đoạn phủ".

Từ một kẻ gác cổng, hắn một bước trở thành chủ nhân mới của Thẩm gia.

Tất cả những chuyện đó, kiếp trước ta đã phải chứng kiến trong tuyệt vọng.

Mà lúc này đây, những kẻ đó lại một lần nữa muốn tái diễn bi kịch ấy.