Chi Uyên Ngộ

Chương 4



Mẫu thân nghe lời của phủ y, quả nhiên giống như kiếp trước, chỉ có thể nhẫn nhục khuyên ta: "Thanh Chi, chuyện đã đến nước này, con cũng không thể trách Đoạn Minh, hãy chấp nhận đi."

"Chuyện này đã lan truyền khắp phố."

Sắc mặt phụ thân vô cùng trầm trọng:

"Nếu con gả cho Đoạn Minh, có thể nói rằng hai đứa vốn đã có hôn ước. Như vậy chí ít cũng danh chính ngôn thuận, ta sẽ đích thân đến Đông Cung tạ tội, Thái tử nhân đức, có lẽ sẽ không truy cứu."

"Nếu không…"

Phụ thân nghiến răng:

"Con sẽ trở thành nữ tử thông gian với hộ vệ ngay trước ngày tuyển phi!"

"Điều này chẳng những trái với lễ pháp, mà còn là sỉ nhục Đông Cung, xúc phạm Hoàng quyền! Đây là tội khi quân, phải tru di cửu tộc!"

Phụ mẫu ta không biết, người "thông gian" với ta đêm qua, chính là Thái tử.

Đoạn Minh đắc ý vô cùng.

Hắn tự tin mình đã nắm chắc phần thắng, mắt sáng quắc nhìn ta, tham lam siết chặt tay ta: "Tiểu thư, vì cửu tộc của mình, người chỉ có thể ủy khuất mà gả cho ta thôi!"

05

Lời của phụ mẫu không hề sai chút nào.

Đoạn Minh, hoặc kẻ đứng sau thao túng tất cả chuyện này, đã tính toán kỹ lưỡng rằng Thẩm gia sẽ không thể phản kháng.

Đoạn Minh đương nhiên nắm chắc phần thắng, nhưng vẫn ra vẻ khổ sở:

"Tiểu thư, thuộc hạ thực sự không cố ý! Nếu tiểu thư giận, vậy hãy chém thuộc hạ một đao, thuộc hạ tuyệt đối không phản kháng!"

Ta nhìn gương mặt giả tạo của hắn, chợt khẽ cười dịu dàng: "Đoạn hộ vệ, đại phu cũng nói rồi, ngươi đối với ta có ơn cứu mạng, sao ta nỡ giết ân nhân của mình chứ?"

Ta nâng tay, dịu dàng vuốt ve mặt hắn: "Nhưng mà, Đoạn lang à, tối qua chàng khiến ta đau lắm, ta phải phạt chàng vài gậy, chàng chịu không?"

Dung mạo ta vốn xếp vào hàng quốc sắc thiên hương.

Đoạn Minh nghe ta gọi "Đoạn lang", lại thêm mấy câu nũng nịu kia, lập tức đắm chìm trong mỹ sắc, gật đầu như bổ củi: "Ta nguyện chịu phạt! Chỉ cần tiểu thư bớt giận!"

Hắn cho rằng ta chỉ đang làm nũng, muốn làm ra vẻ giận dỗi cho có lệ, để hắn nhường nhịn dỗ dành.

Chiếm được tiện nghi lớn như vậy, dù phải chịu chút đau đớn, hắn cũng thấy đáng giá.

Phụ mẫu không ngăn cản ta.

Đoạn Minh bị trói gô lại, đưa đến sân viện, đặt nằm sấp trên mặt đất.

Lúc này hắn mới cảm thấy kỳ quái: "Không phải chỉ đánh mấy gậy thôi sao? Sao lại để ta nằm thế này?"

Ta vịn lấy eo và chân còn đang ê ẩm, bước đến bên cạnh hắn.

Dùng lưỡi dao lạnh lẽo, khẽ vỗ nhẹ lên má hắn, giọng vẫn dịu dàng như cũ: "Bởi vì, ta muốn tự tay dạy dỗ Đoạn lang một chút mà!"

Đoạn Minh còn tưởng ta đang trêu ghẹo, lại ngu ngốc cười lên.

Nhưng chẳng mấy chốc, nụ cười ấy liền đông cứng.

Mũi dao của ta, từ mặt hắn chầm chậm trượt xuống cổ họng, rồi đến lồng ngực, bụng dưới.

Cuối cùng, ta nhẹ nhàng đặt lên thứ đang nhô lên giữa hai chân hắn.

Đoạn Minh hoảng loạn: "Tiểu thư! Người… muốn làm gì?!"

Ta nhếch môi cười lạnh: "Ngươi vừa nói, để ta chém một đao, ngươi cũng bằng lòng chịu cơ mà?"

Nói đoạn, ta vung dao lên—

"Xoẹt!"

Máu tươi bắn tung tóe!

Tiếng thét thảm thiết đến tận trời cao, vang vọng khắp Thẩm phủ!

Chốc lát sau, trước cổng lớn Thẩm phủ, một nam nhân cùng một đống thịt nát bấy không ra hình dạng bị quẳng ra ngoài!

Nam nhân ôm lấy hạ thân đầy máu, đau đớn quằn quại trên đất, rú lên thảm thiết.

Một kẻ qua đường tinh mắt nhìn thấy, cười ha hả: "Chà chà, một tên thái giám mới tinh đây rồi.”

Ta bước ra cửa, đối mặt với ánh nhìn của đám đông hiếu kỳ, chậm rãi cất giọng: "Một con chó giữ cổng dám vu oan chủ nhân, đây chính là kết cục!"

Mặt mũi Đoạn Minh trắng bệch, ánh mắt tràn đầy oán hận điên cuồng nhìn ta.

"Ngươi… ngươi là con tiện nhân đã bị vấy bẩn!"

Ta cúi đầu nhìn lưỡi dao vừa thiến hắn, khẽ hừ một tiếng đầy khinh bỉ, rồi tiện tay vứt xuống đất: "Kẻ bẩn thỉu chính là ngươi, ấy là đoạn bẩn thỉu của ngươi!"

Một nhát dao, ta đã khiến Đoạn Minh tuyệt tự.

Đương nhiên, ta hoàn toàn có thể lấy mạng hắn ngay lập tức.

Nhưng nếu hắn chết rồi, làm sao ta tóm được kẻ đứng sau giật dây?

Giữa đám đông, có người biến sắc, vội vã rời đi, chắc là chạy đi báo tin.

Quả nhiên, chưa đầy một canh giờ sau, một nha hoàn vội vàng chạy đến bẩm báo:

"Đoạn Minh đã bị người đưa đi rồi, trên mặt đất chỉ còn lại một vũng máu."

06

Những ngày sau đó, kinh thành dậy sóng.


Có kẻ đồn rằng: "Thiên kim Thẩm gia bị hộ vệ hạ dược làm nhục, quá uất ức nên mới giận dữ thiến hắn!"

Có kẻ lại nói: "Thiên kim Thẩm gia tư thông với hộ vệ, xong việc thì trở mặt giết người diệt khẩu!"

Nhưng dù là lời đồn nào đi chăng nữa, chung quy cũng chỉ rơi vào một kết luận: "Nữ nhân này dù sao cũng đã thất thân, chỉ có tự treo cổ mới có thể giữ lại danh tiết!"

Thậm chí còn có người tán dương: "Tên hộ vệ họ Đoạn kia đúng là tấm gương cho nam nhân chúng ta! Một kẻ gác cổng hèn mọn mà lại nếm được tư vị của thiên kim nhà hoàng thương! Dù có bị thiến, cũng coi như được lời rồi!"

Phụ mẫu ta đã hạ lệnh cấm tất cả hạ nhân bàn tán về chuyện này trước mặt ta.

Nhưng tin đồn vẫn lọt vào tai ta.

Thậm chí, trưởng bối lớn nhất trong tộc Thẩm gia, còn sai người đưa đến trước mặt ta một đoạn lụa trắng.

Hàm ý thế nào, không cần nói cũng hiểu.