Ta nhìn tấm lụa dài ba thước, nhớ lại kiếp trước.
Khi ấy, ta thật sự đã từng muốn chết.
Nhưng phụ mẫu chỉ có một mình ta.
Họ yêu thương ta, bảo vệ ta, vì ta mưu tính sâu xa.
Ta không nỡ để họ cô độc đến cuối đời, vậy nên chỉ có thể nhẫn nhục gả đi.
Nhưng cuối cùng, vẫn hại chết cả gia đình.
Đời này, ta đích thân gấp tấm lụa ấy lại, cẩn thận cất vào rương.
Kẻ đáng bị treo cổ, không phải ta.
Mọi người đều tưởng rằng ta sẽ không sống nổi.
Nhưng ta lại chủ động phối hợp với đại phu, tận lực điều dưỡng cơ thể.
So với kiếp trước bị hành hạ đến kiệt quệ, kiếp này, ta chỉ có vết thương trên chân do chính ta đâm là nghiêm trọng nhất.
Đại phu sau khi bắt mạch, khéo léo nhắc nhở: "Cô nương, chớ nên… quá độ."
"Tiên Nhân Túy" độc tính cực kỳ bá đạo.
Một khi phát tác, sẽ tiêu hao mười lần tinh huyết, khiến thân thể suy nhược suốt nhiều tháng trời.
Thế nhưng, bài thuốc mà đại phu kê cho ta, lại giúp ta hồi phục khí huyết chỉ trong ba ngày.
Một ngày nọ, ta tò mò vén nhẹ rèm trướng, liền nhận ra người trị liệu cho ta không phải là một đại phu bình thường, mà chính là nữ y đứng đầu Thái y viện – Lý Thường Ngọc.
Lý Thường Ngọc là danh y chuyên chữa trị cho phi tần trong cung, địa vị cao quý.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, người có thể mời bà ấy đến, chỉ có một – Thái tử Phó Uyên.
Ta thản nhiên hỏi: "Là Thái tử sai ngươi đến?"
Lý Thường Ngọc không phủ nhận: "Điện hạ dặn dò cô nương phải bảo trọng thân thể."
Đã là người quen, ta dứt khoát vén hẳn màn trướng lên.
Lý Thường Ngọc nhìn ta, thấy sắc mặt ta hồng hào khỏe mạnh, bèn vui mừng cười nói: "Thái tử lo lắng cô nương sẽ tìm cái chết, nhưng xem khí sắc thế này, có lẽ cô nương đã vượt qua được rồi."
Ta hờ hững đáp: "Trinh tiết chẳng qua là xiềng xích mà thế nhân tự áp đặt. Điều ta cần làm, là phá tan gông xiềng, chứ không phải tự thêm cho mình một dải lụa trắng."
Lý Thường Ngọc than nhẹ: "Cô nương nghĩ được như vậy, thật đáng quý. Chỉ tiếc cho tiểu thư nhà họ Lâm, bị sơn tặc bắt đi một đêm, trở về liền treo cổ tự vẫn. Ta đến nơi thì nàng đã chết rồi."
Ta nhíu mày: "Mọi người nói gì về nàng ấy?"
Bà khẽ cười lạnh: "Mắng nàng ấy chết quá muộn. Bọn họ nói, nếu muốn giữ danh tiết, lẽ ra nên tự tử ngay sau khi bị làm nhục, chứ không phải đợi về nhà rồi mới chết."
"Một thiếu nữ mới mười bảy tuổi, khi còn sống đã đủ bất hạnh, đến lúc chết đi, còn bị chính người thân oán trách vì đã làm bẩn thanh danh gia tộc."
Ánh mắt Lý Thường Ngọc tràn đầy đau thương, bất lực, còn có cả tự trách.
Kiếp trước, chính bà cũng đã chữa trị cho ta.
Thậm chí, bà còn tinh tế nhắc nhở: "Loại tổn thương này… không giống do một người gây ra."
Nhưng khi đó, ta bị Đoạn Minh lừa gạt, không hề để tâm, cũng không dám nghĩ sâu.
Có lẽ, Lý Thường Ngọc cũng e ngại ta bế tắc mà tìm chết, nên mới không dám nói rõ ngọn ngành.
Sau khi thay thuốc, ta giữ chặt tay bà, hỏi thẳng: "Thái tử… có nói gì không?"
Bà lắc đầu: "Ngoài việc dặn cô nương tĩnh dưỡng, điện hạ không căn dặn gì thêm."
Ta bĩu môi—
Tên cẩu nam nhân!
Thời điểm ta trùng sinh, quá mức trớ trêu.
Tựa như ông trời cố tình giỡn cợt ta một lần nữa.
Việc "đổ oan" cho Thái tử đêm đó là lối thoát duy nhất của ta.
Khi ấy ta quá bị động, mà lá bài ta đặt cược, có một nửa nằm trên người Phó Uyên.
Lý Thường Ngọc nhìn ta, chậm rãi hỏi: "Cô nương có muốn nhắn gì đến Thái tử không?"
Ta nhàn nhạt đáp: "Nếu đã vậy, ta chẳng có gì để nói cả."
"Muốn câu cá lớn, phải biết cách thả câu."
Lý Thường Ngọc bật cười: "Lời này, ta sẽ truyền lại nguyên văn cho Thái tử."
Sau khi bà rời đi, mẫu thân lại bước vào thăm ta.
Bà ngồi xuống cạnh giường, cuối cùng vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi: "Chi nhi, con nói thật với mẫu thân, đêm đó rốt cuộc là ai?"
Ta nhắm mắt, bình tĩnh đáp: "Mẫu thân, con thực sự đã bị người phá thân, nhưng kẻ đó tuyệt đối không phải Đoạn Minh."
Mẫu thân siết chặt lấy tay ta, giọng nghẹn ngào: "Vậy rốt cuộc là ai? Ai đã hạ dược con? Ai đã làm nhục con? Con vẫn không chịu nói! Chi nhi, chuyện đến nước này rồi, con phải cho phụ mẫu biết, để chúng ta còn tìm đường sống cho con!"
Lời mẫu thân vừa dứt, một nha hoàn hoảng hốt chạy vào, thất thanh báo tin: "Phu nhân, tiểu thư! Không hay rồi! Hoa Âm công chúa giá lâm, mang theo cả Đoạn Minh về!"
Ta giữ chặt cổ tay mẫu thân, thấp giọng nói: "Mẫu thân, người sẽ nhanh chóng biết được tất cả."
"Người nam nhân đó, hôm nay nhất định cũng sẽ đến nhận!"
07
Chuyện này truyền đến hoàng cung, ta chẳng lấy gì làm lạ.
Một nữ tử trước kỳ tuyển phi lại thất thân, chẳng khác nào khiêu khích hoàng quyền, sỉ nhục Thái tử.
Vậy nên, Hoa Âm công chúa mượn cớ này đến Thẩm phủ hỏi tội, là điều vô cùng hợp lý.
Công chúa ngồi kiêu ngạo trên loan giá, Thẩm gia toàn bộ quỳ xuống nghênh đón.
Giọng nàng ta nhàn nhạt: "Bình thân."
Lời vừa dứt, ta mới dám đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía nàng ta.