Du Phi thu dọn xong xuôi, trịnh trọng nói lời tạm biệt với khán giả, mọi nỗi sợ hãi, bất an, lạc lõng trong lòng cậu ta đều tan biến theo một chữ "xuỵt" khe khẽ, Du Phi dụi dụi đôi mắt đỏ bừng, vào nhà tắm rửa mặt bằng nước lạnh rồi chuẩn bị đi tự thú. Mở cửa ra liền thấy hai hàng cảnh sát đứng ngay ngắn bên ngoài.
Du Phi: ???
Các anh cảnh sát đứng xếp hàng: "..." Kiểu bắt giữ thế này thật đúng là khó xử.
May mà Du Phi phản ứng rất nhanh, cậu ta chủ động bước ra, đưa tay ra trước.
Thẩm Đồ vỗ vỗ vai Du Phi: "Không cần, chỉ là thẩm vấn thôi."
Du Phi gật đầu rồi lại lắc đầu: "Tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm, vẫn nên còng tay tôi lại đi."
Thẩm Đồ cười khẽ: "Sao thế, sợ mình hối hận, nửa đường bỏ chạy à?"
Du Phi vậy mà lại nghiêm túc suy nghĩ rồi lấy điện thoại mở album, đưa một tấm ảnh chụp màn hình bình luận trong buổi livestream ra: "Lúc sợ tôi sẽ xem cái này, thế là không sợ nữa, tôi sẽ không bỏ chạy đâu."
Thẩm Đồ xách cổ áo sau của Du Phi: "Cứ yên tâm, không cần còng, thằng nhóc như cậu cũng không thoát được đâu."
Du Phi nhìn Thẩm Đồ với vẻ nghi hoặc: "Các anh là cảnh sát hình sự à?" Du Phi không rõ tội của mình có cần đến cảnh sát hình sự đến bắt không? Lại còn đông người thế này nữa.
Lần này Thẩm Đồ không trả lời ngay mà nói: "Đi trước đi, đến rồi sẽ biết."
Tuy Du Phi không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn lên xe cùng Thẩm Đồ.
Ngồi trên xe cảnh sát, Du Phi vẫn thấy lo lắng nhưng không còn mơ màng nữa, đôi mắt đỏ bừng, ánh nhìn trong trẻo mà kiên định. Điều khiến cậu ta bất ngờ là cảnh sát hình sự còn thân thiện hơn tưởng tượng, không hề dữ tợn như tưởng tượng ban đầu.
Vào đến sở cảnh sát, hoàn tất thủ tục tự thú, Du Phi nhanh chóng được đưa vào phòng thẩm vấn. Ngồi đối diện vẫn là Đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự Thẩm Đồ. Du Phi mơ hồ cảm thấy mình đã dính vào chuyện lớn nên mới được coi trọng như vậy. Nếu việc này có liên quan đến Mông Gia thì nhất định cậu ta sẽ dốc toàn lực.
Nhìn ánh mắt càng thêm kiên định của Du Phi, ấn tượng của Thẩm Đồ với cậu nhóc này lại tăng thêm một chút. Đời người, ai dám đảm bảo mình không phạm sai lầm, quan trọng là có dũng khí và trách nhiệm để đối mặt. Ít nhất, từ khi video nhảy lầu bị phơi bày, Du Phi là người đầu tiên đứng ra tự thú.
Thẩm Đồ lấy hai tấm ảnh từ tập hồ sơ trên bàn đưa cho Du Phi: "Cậu có ấn tượng với hai người trong ảnh này không? Nghĩ kỹ đi, rất quan trọng đấy."
Du Phi cầm ảnh lên, phát hiện là hai cậu thiếu niên vẫn còn trẻ, có vẻ còn nhỏ hơn mình, có thể đang học cấp ba hoặc mới vào đại học. Du Phi ngẩng đầu nhìn Thẩm Đồ, anh ấy không đưa ra gợi ý gì thêm, Du Phi đành cúi đầu suy nghĩ cẩn thận.
Vài phút sau, cậu ta hơi thất vọng vì vẫn không có ấn tượng gì.
Thẩm Đồ lên tiếng gợi ý: "Chủ yếu nhớ lại ngày Mông Gia nhảy lầu, cậu đã gặp những ai."
Du Phi gật đầu, thực ra cậu ta cũng biết, mình đã bị đưa đến đây để thẩm vấn thì chắc chắn hai người trong ảnh có liên quan đến vụ của Mông Gia. Chỉ là khi ấy, phần lớn cậu ta chỉ chú ý đến Mông Gia. Du Phi không nhịn được hỏi: "Tôi có thể xem lại buổi phát trực tiếp hôm đó không?"
"Cậu chắc chứ?" Thẩm Đồ nhìn Du Phi.
Du Phi gật đầu, thực ra kể từ buổi livestream hôm đó, Du Phi chưa từng xem lại. Sau khi video bị lan truyền, cậu ta lại càng không có can đảm mở lên.
Thẩm Đồ lấy máy tính đặt trước mặt Du Phi rồi bấm phát.
Du Phi nghe thấy giọng nói của chính mình, xa lạ, lạnh lùng, như cây đinh nhọn đâm vào não, vô cùng đau nhức, nhưng mắt cậu ta vẫn không chớp mà dán chặt vào màn hình. Xem xong một lần lại bấm phát lần nữa. Đôi mắt đỏ ngầu, xem hết vẫn không nhớ ra gì, thế là cứ như tự hành hạ bản thân mà tua lại video thời điểm đó liên tục.
Tiếng Mông Gia rơi lầu như viên gạch nện mạnh lên đầu Du Phi. Cuối cùng, Du Phi chống hai tay lên trán, chống lên bàn. Phải một lúc sau mới ổn định hơi thở, nghẹn ngào nói: "Người trong video thật sự là tôi sao?"
Thẩm Đồ vỗ nhẹ đầu Du Phi: "Có những lúc, ngay cả bản thân cũng không biết mình đang làm gì, bị cuốn theo dòng nước như uống say vậy, nhưng rồi sẽ có lúc tỉnh rượu. Nghỉ trước đi, mai lại tiếp tục."
Ngay khi máy tính sắp bị mang đi, Du Phi ngẩng đầu lên: "Cho tôi xem lại một lần nữa."
Cảnh sát liếc nhìn Thẩm Đồ, Thẩm Đồ quan sát trạng thái của Du Phi rồi gật đầu đồng ý.
"Xin chào mọi người, tôi là streamer Phi Tử..." Trong phòng thẩm vấn, đột nhiên vang lên tiếng của Du Phi. Các cảnh sát ngạc nhiên nhìn cậu ta, cứ tưởng cậu ta thật sự bị kích thích, định bước tới kiểm tra thì bị Thẩm Đồ ngăn lại.
Rất nhanh, mọi người hiểu ra, Du Phi đang cố gắng khơi gợi ký ức thông qua việc lặp lại hành vi và ngôn ngữ hôm đó. Nhưng như vậy thì chắc chắn sẽ bị kích thích nặng hơn.
Theo dòng thời gian lặp lại, Du Phi như trở lại thời điểm ấy, đang buổi trưa nắng gắt livestream chán chường. Mặt trời chói lòa khiến người ta hoa mắt, dù trốn trong bóng râm cũng không tránh được cái nóng hầm hập.
Du Phi vô tình thấy một bóng người lờ mờ đứng trên tòa nhà phía xa, liền đưa camera hướng về phía đó, còn cá cược với khán giả trong livestream, mở trò cá cược.
Trong lúc lượt xem tăng vọt, Du Phi từ từ tiến gần tòa nhà kia. Trong phòng thẩm vấn, cảm xúc của Du Phi đã rất bất ổn, nếu tiếp tục e rằng sẽ gây hại cho cậu ta, Thẩm Đồ buộc phải ngăn lại Du Phi như đang tự thôi miên chính mình.
Kết quả là tay Thẩm Đồ còn chưa kịp chạm vào mà cậu ta bỗng ngừng giọng, sau đó phấn khởi nói: "Tôi nhớ ra rồi!"
Ánh mắt mọi người dồn về phía Du Phi, cậu ta chỉ vào người trong một tấm ảnh: "Hôm đó tôi đã từng gặp người này, nhưng không phải ở dưới tòa nhà mà là khi tôi đang đi tới, anh ta đi ngang qua tôi, còn liếc tôi một cái. Nhưng vì livestream, tôi thường xuyên bị người khác nhìn chằm chằm nên cũng quen rồi."
Thẩm Đồ hỏi tiếp: "Lúc đó cậu ta đang làm gì? Dáng vẻ ra sao, còn nhớ không?"
"Hình như đang nhắn WeChat thì phải, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng thông báo, dáng vẻ trong vui và đắc ý lắm, còn hơi kiêu ngạo." Du Phi gần như vắt hết não cũng chỉ nhớ được vậy: "Đội trưởng Thẩm, tôi có thể hỏi một chút, người này có quan hệ gì với Mông Gia? Cậu ta sao rồi?"
Cảnh sát bên cạnh an ủi Du Phi: "Không sao đâu, chỉ là điều tra thường lệ, cậu có thể về rồi. Nhưng trước khi vụ án được làm rõ thì không được rời khỏi An Đô, chúng tôi sẽ liên hệ bất cứ lúc nào."
Du Phi lại có chút cố chấp, không muốn cứ rời đi như vậy: "Tôi thật sự không thể biết đã xảy ra chuyện gì sao?"
Thẩm Đồ ngăn cảnh sát định mở miệng: "Muốn biết cũng được, sợ quá đừng có khóc đấy."
Du Phi mặt không cảm xúc: "Đội trưởng Thẩm, anh nghĩ tôi bao nhiêu tuổi rồi?"
Thẩm Đồ bật cười ha ha rồi xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn, trước khi đi còn dặn người bên dưới: "Đưa cho cậu ta xem tư liệu của nạn nhân."
Cảnh sát có chút khó xử, rõ ràng chuyện này không hợp quy trình, nhưng đội trưởng nhà mình xưa nay vốn chẳng làm việc theo lẽ thường nên cuối cùng vẫn đưa tư liệu cho Du Phi.
Du Phi mở hộp hồ sơ ra rồi lật xem từng tài liệu bên trong, mất đến nửa tiếng mới xem hết, cậu ta ngẩng đầu lên, sắc mặt vô cùng phức tạp, thì ra cái người đại gia từng donate cho cậu ta lại chính là một trong hai người trong ảnh.
Một sinh viên năm nhất nhỏ hơn cậu ta hai tuổi, tên là Hà Thanh Lương, con nhà giàu, đẹp trai, sinh ra đã ở vạch xuất phát cao hơn người. Nhưng vài ngày trước, người này bị phát hiện đã chết trong một căn nhà, mà còn là chết đói chết khát trong một cái vali. Du Phi cất giọng khô khốc: "Có khi tôi cũng sẽ..." Nói được nửa câu lại lắc đầu: "Cũng là do tôi đáng đời thôi."
"Hiện tại vẫn chưa phát hiện ra nạn nhân thứ ba có liên quan đến vụ này, chúng tôi sẽ cử người bảo vệ cậu, đừng quá căng thẳng." Cảnh sát lại trấn an Du Phi.
Ban đầu Du Phi còn hơi hoảng loạn, nhưng thoáng chốc đã nghĩ thông suốt, bình tĩnh rời khỏi đồn cảnh sát, như thể thật sự đã cam chịu số phận vậy.
Tiễn Du Phi rời đi xong cảnh sát không nhịn được cảm khái với đồng nghiệp bên cạnh: "Biết sai mà sửa là chuyện tốt nhất rồi. Trong bao nhiêu người xem, ngoài mấy người bị bắt tạm giữ, thật sự chưa thấy ai chủ động ra tự thú cả. Thậm chí còn liên kết với nhau kiện Thập Mệnh Cửu Hoài xâm phạm quyền riêng tư với danh dự nữa kìa, thế giới đúng là rộng lớn mà!"
"Lo cho bản thân trước đi, người nhà của Hà Thanh Lương lại đến nữa, đang làm loạn trong cục đấy. Đoán chừng đội trưởng Thẩm đang đau đầu lắm, sắp tan ca rồi, xem ra hôm nay lại phải tăng ca." Hai người vừa nói chuyện vừa quay lại cục cảnh sát.
Quả thực Thẩm Đồ đang rất đau đầu, nên khi Vệ Thập Mệnh gọi điện đề nghị hỗ trợ điều tra vụ án của Mông Gia thì anh ấy lập tức đồng ý, còn nói ngay bây giờ có thể chuyển hồ sơ sang cho Thập Mệnh Cửu Hoài.
Vệ Thập Mệnh xem giờ, chuẩn bị tới cục lấy tài liệu rồi đi, kết quả vừa đến phòng tiếp khách, đẩy cửa ra đã thấy vợ chồng nhà họ Hà đang nổi giận đùng đùng. Thấy Vệ Thập Mệnh, sắc mặt hai người đó lập tức thay đổi. Thẩm Đồ như thể không thấy gì mà đi lên đón Vệ Thập Mệnh rất nhiệt tình, còn giao luôn hồ sơ liên quan đến Mông Gia cho Vệ Thập Mệnh ngay trước mặt cặp vợ chồng họ Hà.
Ba của Hà Thanh Lương thấy vậy, sắc mặt càng khó coi, hừ lạnh một tiếng: "Giờ cục cảnh sát cũng không làm việc theo quy tắc nữa à? Hung thủ giết con trai tôi còn chưa bắt được mà đã đem tư liệu của nghi phạm giao cho người ngoài rồi!"
Thẩm Đồ giơ hồ sơ lên lắc lắc trước mặt vợ chồng họ Hà, để họ nhìn rõ tên nạn nhân trên đó: "Một người chết còn sớm hơn cả Hà Thanh Lương mà lại là nghi phạm*, thú vị đấy chứ."
*Người đã chết không được gọi là nghi phạm, cho dù trong quá trình điều tra có nghi ngờ thì chỉ gọi là đối tượng bị nghi ngờ.
Sắc mặt vợ chồng họ Hà lập tức cứng đờ, hồi lâu không nói được lời nào. Nhìn Vệ Thập Mệnh từ lúc bước vào đến giờ không nói một câu mà khí thế lại vô cùng lớn, mẹ của Hà Thanh Lương còn muốn nói gì đó nhưng bị chồng ngăn lại. Hai người trở lại vẻ lạnh lùng xen chút kiêu ngạo rồi rời khỏi phòng tiếp khách. Trước khi đi còn không quên đe Thẩm Đồ sớm phá án, nếu không sẽ đi kiện lên cấp trên.
Vệ Thập Mệnh cũng không để tâm chuyện bị lôi ra làm tấm chắn, hắn cầm tài liệu định rời đi.
Thẩm Đồ vội vàng đuổi theo giải thích: "Lão Vệ à, anh em cả mà, đừng giận. Thực sự là do thân phận bị giới hạn nên bất đắc dĩ thôi, chứ đối phó với người nhà nạn nhân không phải sở trường của tôi. Nhưng mà tôi cũng giúp cậu đấy, vừa nãy sắc mặt với lời nói của đôi vợ chồng kia, chắc cậu cũng nhìn ra được không ít manh mối chứ? Nói đến đây, vụ hiện tại bên tôi cũng có liên quan đến Mông Gia..."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chốc lát đã tới ngoài cổng. Thẩm Đồ vẫn chưa đoán ra nổi rốt cuộc Vệ Thập Mệnh có giận hay không: "Lão Vệ à, tối nay ra ngoài ăn một bữa đi, tôi mời, thế nào?"
Vệ Thập Mệnh lạnh lùng đáp: "Tôi còn việc."
Thẩm Đồ liền tiếp lời: "Cậu có việc? Tôi thì không, vừa hay, tôi giúp cậu, đi thôi, đi đâu?"
Vệ Thập Mệnh nhìn Thẩm Đồ, cũng không từ chối mà lên xe.
Thế là không lâu sau, đội trưởng Thẩm vừa rồi còn đấu trí với người nhà nạn nhân, vừa suy đoán diễn biến vụ án, giờ đã đứng bên một bể nước lớn trong chợ hải sản, xuống bể bắt cá theo chỉ đạo của Vệ Thập Mệnh.
Thẩm Đồ: "..." Quả nhiên tiểu nhân không thể đắc tội, để mặc nước lạnh văng đầy mặt.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Người khác đến kỳ thì đau bụng, Hiên Hiên thì đau đầu, đau đến mức muốn nôn, siêu khó chịu, trời ơi ai cứu tôi với, đập tôi một phát cho tôi ngủ đi, amen.
Du Phi ôm chăn run rẩy: "Đại ca, tôi có thể chết nhanh gọn một chút được không? Đừng phải là cái kiểu nhét vào vali ấy."
Hiên Hiên: "Cậu đau đầu à?"
Du Phi ngơ ngác: "Không đau."
Hiên Hiên: "Vậy thì dễ, để chết vì đau đầu trong kỳ kinh nguyệt đi."
Du Phi: ???