Chiếc Cá Đứng Đắn Online Phá Án

Chương 60



Vệ Thập Mệnh không cần đến gần bể nước mà vẫn bắt được con cá mình muốn, sau khi Thẩm Đồ trả tiền xong, hắn bình thản nói: "Đi thong thả, không tiễn."

Khóe mắt Thẩm Đồ giật nhẹ, lập tức đuổi theo: "Không cần tiễn không cần tiễn, tôi vẫn chưa định đi."

Vệ Thập Mệnh: "..."

Thế là, Vệ Thập Mệnh mặt không cảm xúc xách theo một con cá, sau lưng là một kẻ ăn chực, giữa tiếng lải nhải không dứt của kẻ ăn chực ấy mà quay về biệt thự.

Thế nhưng vừa mở cửa biệt thự đã ngửi thấy mùi cá kho cay nồng nặc. Bước vào nhìn, là Vân Hoàn Ân ngụy trang thành hình người đang nấu ăn, dường như Ngu Thất cũng sớm phát hiện có người ngoài tới nên đã biến thành hình dạng người trưởng thành đang bày bát đũa.

Hiển nhiên Thẩm Đồ không ngờ trong nhà Vệ Thập Mệnh lại có người, thấy hai khuôn mặt xa lạ thì không khỏi sững sờ, là kiểu sững sờ thật sự. Thẩm Đồ là bạn nối khố của Vệ Thập Mệnh nên cũng khá hiểu hắn, chính vì vậy mới thấy chuyện này hơi hoang đường.

Vệ Thập Mệnh là kiểu người cực kỳ có ý thức không gian cá nhân, ngay cả anh trai song sinh cũng khó tùy tiện vào không gian riêng của hắn, dĩ nhiên Vệ Cửu Hoài vốn cũng không phải dạng tùy tiện.

Không khí có phần gượng gạo, Ngu Thất đành chủ động chào hỏi: "Đây là?"

Ngu Thất còn chưa nói xong mà Vệ Thập Mệnh đã đưa con cá còn sống trong tay cho anh, thuận miệng đáp: "Sang ăn chực, rửa bát, chẳng có tác dụng gì khác."

Thẩm Đồ: "..."

May mà Thẩm Đồ đã quen bị ghét bỏ, anh ấy hoàn toàn không để bụng, hơn nữa còn nhanh chóng hòa nhập vào không khí nhờ tính cách cà rỡn của mình, thậm chí còn chủ động đề nghị trổ tài. Kết quả vừa bước vào bếp liền thấy Vân Hoàn Ân đang cầm dao thái rau, soạt soạt soạt luôn tay, cắt một miếng đậu hũ thành sợi mỏng như tơ.

Thẩm Đồ đỏ mắt, lặng lẽ thu tay về: "Tôi... tôi đi bưng thức ăn vậy." Nói rồi liền bưng một nồi cá kho cay vừa nấu xong lên bàn: "Cá này ngửi đã thấy thơm, chỉ là đầu hơi nhỏ, để hôm nào tôi mang mấy con lớn tới, loại cá to đến mức một nồi không nấu hết, phải hai cái vỉ nướng mới đủ ấy."

Thẩm Đồ bưng nồi đi ngang qua Vệ Thập Mệnh, ánh mắt Vệ Thập Mệnh lập tức khóa chặt vào cái tô sứ, nhìn con cá bên trong có vẻ quen quen.

Khóe mắt Vệ Thập Mệnh giật mạnh một cái, quay đầu nhìn về phía bể cá theo bản năng, kết quả chỉ thấy một bé ếch nhỏ đang nhảy loi choi trong bể, hoàn toàn không có bóng dáng của con cá chép mà trước đó hắn mang về.

Vệ Thập Mệnh: (⊙⊙)

Thấy biểu cảm như vỡ vụn của Vệ Thập Mệnh, Thẩm Đồ không nhịn được âm thầm nghĩ, làm gì mà căng vậy, chỉ là một con cá thôi, như thể ăn mất vợ cậu không bằng? Đương nhiên những lời này Thẩm Đồ không dám nói ra.

Rõ ràng Vệ Thập Mệnh cũng không biết Thẩm Đồ đang nghĩ gì, nếu biết có khi còn đánh giá cao Thẩm Đồ hơn một chút, vì anh ấy đoán quá chuẩn. Ai mà giữ bình tĩnh nổi khi nhìn thấy vợ mình mua về tặng bạn, mới một ngày đã nằm trong nồi lẩu chứ.

Ngu Thất thấy thức ăn đã dọn xong thì lập tức chạy đến giúp một tay, hoàn toàn không chú ý đến Vệ Thập Mệnh phía sau.

Mọi người nhanh chóng ngồi vào bàn. Thẩm Đồ liếc nhìn bên tay trái, không biết từ lúc nào đã có thêm một con sóc nhảy lên, một con sóc đội mũ, anh ấy không khỏi nhìn Vệ Thập Mệnh với ánh mắt hoảng sợ.

Vệ Thập Mệnh chỉ tay về phía Vân Hoàn Ân: "Cậu ta nuôi."

Ngu Thất nghe vậy nghiêm túc lắc đầu: "Là tôi nuôi."

Bé Hổ con ngồi xổm bên cạnh đĩa, trong đĩa là ngũ cốc trộn hạt mà Vân Hoàn Ân để riêng cho nó. Nghe thấy có người nói chuyện, đầu nhỏ của nó lúc nghiêng trái, lúc nghiêng phải, cái mũ trên đầu cũng lắc qua lắc lại theo nhịp đong đưa.

Thẩm Đồ ngứa tay muốn sờ thử nhưng kết quả còn chưa chạm vào, bỗng cảm thấy một luồng áp lực mạnh mẽ ập tới, anh ấy rùng mình theo bản năng. Bé sóc nhỏ cũng có cảm giác, nó lập tức quay đầu nhìn Thẩm Đồ, sau đó bưng lấy cái đĩa của mình, hai tay nâng đĩa băng qua bàn, bước nhẹ đến ngồi xuống bên cạnh Ngu Thất.

Thẩm Đồ: "..." Quả nhiên không phải ảo giác, tất cả sinh vật trong cái biệt thự này đều nhắm vào tôi!

Bữa ăn bắt đầu, Ngu Thất cầm đũa gắp ngay món cá kho cay mà anh mong nhớ từ lâu.

Vệ Thập Mệnh trơ mắt nhìn Ngu Thất gắp một miếng thịt từ trên người người "vợ" mà hắn mua cho anh rồi cho vào miệng, vô thức hỏi: "Thế nào? Vừa miệng chứ?"

Ngu Thất gật đầu không hề do dự: "Ngon lắm, rất thích."

Tâm trạng của Vệ Thập Mệnh hơi phức tạp: "Cậu thích là được rồi, mua riêng cho cậu đấy."

Ngu Thất: "Cảm ơn, nhưng lần sau mua con to hơn chút nhé."

Vệ Thập Mệnh thuận miệng tiếp lời: "Loại dùng ngực đập đá ấy hả?"

Mắt Ngu Thất sáng rực: "Được không?"

Vệ Thập Mệnh: "Không được."

Thẩm Đồ: ??? Hoàn toàn không hiểu nổi cuộc hội thoại, anh ấy ngơ ngác vừa ăn món ăn ngon trên bàn vừa giơ ngón cái với Vân Hoàn Ân: "Anh bạn làm ngon thật đấy, tôi thấy kỹ thuật dùng dao của cậu cũng đỉnh, học chuyên luôn à?"

Vân Hoàn Ân nghĩ nghĩ rồi gật đầu: "Ừ."

Thẩm Đồ ra vẻ quả nhiên là thế: "Thảo nào, học bao lâu rồi?"

Vân Hoàn Ân đáp rất kiệm lời: "Một năm rưỡi."

"Một năm rưỡi đã học được đến trình này? Học ở đâu vậy?" Thẩm Đồ hơi bất ngờ, bắt đầu cân nhắc có nên đi nâng cao tay nghề không.

Vân Hoàn Ân: "Đại học Y dược."

Thẩm Đồ: ??? Đại học Y dược bây giờ dạy cả nghề đầu bếp rồi hả?

Cả bữa ăn, Thẩm Đồ như lạc giữa làn sương mù, suýt tưởng mình bị trúng độc, cảm thấy IQ tụt dốc, với tư cách là đội trưởng đội hình sự luôn tự nhận khả năng xã giao xuất sắc, đây là lần đầu tiên anh ấy không thể bắt sóng nổi với ai trong cùng bàn ăn.

Ăn xong, quả nhiên đúng như Vệ Thập Mệnh giới thiệu trước đó, Thẩm Đồ tự giác đảm nhiệm nhiệm vụ rửa bát. Trong lúc đang rửa, thậm chí còn bị con sóc đội mũ kia theo dõi giám sát, nó ngồi trên bệ rửa mặt, vừa gặm hạt dưa vừa nhàn nhã quan sát anh ấy rửa chén đĩa.

Thẩm Đồ suýt nữa muốn đập luôn cái đĩa xuống, còn chơi cái nỗi gì nữa!

Tất nhiên cuối cùng vẫn không dám đập thật, ngoan ngoãn rửa xong toàn bộ bát đĩa dưới ánh mắt thảnh thơi của con sóc đang gặm hạt.

Rửa bát xong đã thấy Vệ Thập Mệnh và Ngu Thất ngồi trên sofa nghiên cứu tài liệu liên quan đến vụ án của Mông Gia. Cảm thấy cuối cùng mình cũng có đất dụng võ, đội trưởng Thẩm lập tức bước đến ngồi xuống, bắt đầu trình bày diễn biến vụ án.

"Thật ra chuyện của Mông Gia không lập án, tình tiết tự sát quá rõ ràng. Tuy rằng có liên quan đến việc tụ tập reo hò phía dưới nhưng chỉ dựa vào lời nói thì không đủ để lập hồ sơ. Hơn nữa mẹ của Mông Gia vẫn chưa từng xuất hiện, nên không thuộc phạm vi quản lý của đội hình sự chúng tôi. Nhưng mấy ngày trước, chúng tôi nhận được một vụ án kỳ quái, nạn nhân tên Hà Thanh Lương, chính là con trai của đôi vợ chồng cậu thấy chiều nay ở phòng tiếp khách, vừa mới lên đại học, chết bất thường trong một cái vali, vợ chồng họ Hà vẫn đang đến cục đòi công lý."

"Trong quá trình điều tra vài ngày qua, chúng tôi phát hiện trước khi chết, Hà Thanh Lương từng dùng điện thoại chuyển khoản với số tiền lớn đến nhiều nơi, bao gồm nền tảng livestream, tài khoản WeChat cá nhân, Weibo... tổng cộng mười ba người, mà những người này ít nhiều gì đều có liên quan đến vụ Mông Gia nhảy lầu hôm đó, số tiền dao động từ năm mươi đến một trăm ngàn tệ. Việc hỏa táng thi thể Mông Gia có vấn đề, không có nguồn xác, người thân duy nhất cũng biệt tăm nên tiến độ điều tra rất chậm. Vừa hay cậu tới lấy tài liệu nên tôi bèn nhân cơ hội thăm dò một chút, quả nhiên có chuyện mờ ám. Vợ chồng họ Hà nhận ra cậu, chuyện này không lạ, dù gì cậu cũng là người nổi tiếng, nhưng hai người đó lại tỏ rõ thái độ bài xích với sự có mặt của cậu, điều này không giống phản ứng của một cặp cha mẹ sốt ruột tìm kiếm chân tướng khi gặp được một thám tử có tỷ lệ phá án tuyệt đối. Ba Hà còn được, biết ngăn mẹ Hà lại không cho nói nhiều, nếu không còn có thể nhìn ra nhiều thứ hơn rồi, thật đáng tiếc."

Vệ Thập Mệnh nghe xong sắc mặt cũng không thay đổi gì nhiều, rõ ràng sớm đã hiểu rõ hành động của Thẩm Đồ ở phòng tiếp khách. Điều thực sự khiến vị thám tử bụng dạ hẹp hòi để bụng, thật ra lại là chuyện Thẩm Đồ nhất quyết bám theo hắn đi mua cá. Làm người, một thám tử Vệ lúc nào cũng nghiêm túc chỉn chu, tuyệt đối không ai có thể đoán được trong đầu hắn đang nghĩ gì.

"Cậu nói đúng, vợ chồng nhà họ Hà không chỉ là bài xích mà còn sợ hãi nên mới vội vã rời đi để tránh nói nhiều sai nhiều. Con trai mình chết một cách ly kỳ, phía cảnh sát lại không làm được gì cả..."

Thẩm Đồ suýt nghẹn: "Này này này! Chú ý chút, ở đây có cảnh sát đấy!"

Vệ Thập Mệnh liếc mắt nhìn Thẩm Đồ một cái: "Phía cảnh sát không có tiến triển."

Thẩm Đồ bất lực nhún vai, cũng không lên tiếng ngắt lời nữa, ít nhất câu sau còn đỡ hơn câu trước.

Vệ Thập Mệnh tiếp tục phân tích: "Nhìn thấy tôi lại phản ứng chống đối, nếu không phải có ân oán trước đó thì là trong tiềm thức chột dạ khi đối diện với tôi. Vậy chuyện gì khiến họ chột dạ? Gần đây tôi bị dán mác là người phụ trách vụ án Mông Gia, vậy chứng tỏ chính vụ Mông Gia khiến họ hoảng sợ. Về nguyên nhân cái chết của Mông Gia thì tạm thời chưa bàn đến, nhưng việc thi thể bị hỏa táng một cách bất hợp lý tuyệt đối là có người đứng sau thao túng. Không, phải nói là công khai thao túng mới đúng, dùng lý do thiêu nhầm xác mà vẫn dám đưa ra thì rõ ràng chẳng kiêng dè gì, chỉ là chúng ta vẫn chưa tìm được manh mối nên mãi không có tiến triển mà thôi. Giờ thì có thể bắt đầu từ đây, lần theo dấu vết, điều tra ngược dòng, chỉ cần từng động tay, chắc chắn sẽ để lại dấu."

Ngu Thất gật đầu: "Ngoài ra, thái độ của vợ chồng họ Hà với cảnh sát lại hoàn toàn khác biệt. Tôi không gặp, nhưng nghe qua thì không dễ đối phó. Họ không sợ cảnh sát, cho nên..."

Sắc mặt Thẩm Đồ trầm xuống, tiếp lời: "Cho nên trong cục có người của họ, hơn nữa chức không nhỏ." Thẩm Đồ bật cười lạnh: "Tôi ghét nhất loại sâu mọt này. Nhưng xem ra bọn họ thật sự nghĩ tôi chỉ là một đội trưởng nhỏ nhoi nên mới dám tác oai tác quái như thế. Điều này ít nhất chứng minh, kẻ trong cục kia cũng chẳng lớn lao gì cho cam."

Vệ Thập Mệnh ở bên cạnh nhẹ nhàng thêm dao: "Cũng có thể họ chỉ cảm thấy cảnh sát vô dụng, không điều tra ra được vụ Mông Gia."

Thẩm Đồ: "..."

Thẩm Đồ là bạn nối khố của Vệ Thập Mệnh, đời bọn họ, những người đồng lứa tuổi, ngoài hai cặp song sinh hào hoa phong nhã ra còn có Thẩm Đồ và Trương Triệu, đều từng là những thiên tài xuất sắc. Chỉ là danh tiếng của song sinh quá rực rỡ, thành ra chẳng mấy ai chú ý đến Thẩm Đồ và Trương Triệu.

Thẩm Đồ chỉ chuyên tâm phá án, Trương Triệu chỉ chuyên tâm nuôi mèo, sống rất tùy duyên, cũng chẳng bận tâm. Theo thời gian, cùng với sự lụi tàn của các cặp song sinh, họ dần dần cũng biến mất khỏi tầm mắt công chúng.

"Điểm khó nhất trong vụ Mông Gia là đã xác thực là tự sát, hơn nữa việc điều tra mối quan hệ xã hội rất khó khăn. Có vẻ như tinh thần của mẹ Mông Gia cũng không ổn định, tới giờ vẫn chưa xuất hiện. Lão Vệ, còn gì cần tôi giúp thì cứ nói."

Vệ Thập Mệnh hơi lộ vẻ hài lòng: "Nói vậy là cậu tính đi rồi? Để tôi tiễn."

Thẩm Đồ: "..."

Dưới sự nhiệt tình của thám tử Vệ, cuối cùng Thẩm Đồ cũng rời khỏi biệt thự. Vệ Thập Mệnh cảm thấy rốt cuộc tai mình cũng được yên tĩnh, vừa quay đầu lại liền thấy Ngu Thất đang thả con cá mình xách về tối nay vào bể.

Vệ Thập Mệnh không khỏi đỡ trán: "Không cần đâu, con đó không phải cá cảnh."

Ngu Thất chẳng hiểu: "Cá còn phân loại à? Không phải đều để ăn sao?"

Vệ Thập Mệnh nghĩ tới con cá chép vừa bị ăn mất, hắn chỉ đành gật đầu: "Ừ."



Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Thập Mệnh: "Thế nào, cá có hợp với anh không?"

Ngu Thất: "Ừ ừ, ngon lắm."

Vệ Thập Mệnh cười: "Anh thích là tốt rồi."