Chiếc Cá Đứng Đắn Online Phá Án

Chương 68



Vệ Thập Mệnh không về thẳng nhà mà sau khi lấy được lệnh khám xét liền đi thẳng tới nơi ở của Mông Gia. Khi đến nơi, Trương Kha và La Phù Nhược đã chờ sẵn ngoài cửa. Ba người mặc đồ bảo hộ, đeo khẩu trang và mũ, mở máy ghi hình thi hành pháp luật rồi bước vào nhà của Mông Gia.

Căn hộ rất ngăn nắp, rõ ràng đã từng được dọn dẹp nhưng theo dấu vết hiện có thì dường như không ai quay lại đây gần đây. Có vẻ như đúng như lời hàng xóm nói, sau khi chuyện xảy ra với Mông Gia, Đoàn Cẩm Sắt chưa từng quay về nhà.

Ba người chia nhau hành động, bắt đầu lục soát từng ngóc ngách. Vệ Thập Mệnh đi qua phòng khách, lướt qua từng phòng. Căn hộ chỉ có hai phòng ngủ, rất dễ phân biệt đâu là phòng của Mông Gia, đâu là của Đoàn Cẩm Sắt, ngoài ra chỉ còn lại phòng khách, nhà bếp và nhà vệ sinh.

Mỗi căn phòng đều sạch sẽ đến mức không dính một hạt bụi, không hề có dấu hiệu hỗn loạn.

La Phù Nhược vừa chụp hình vừa hỏi: "Sếp, có phải căn phòng này sạch sẽ quá không? Chẳng lẽ sau khi nhận được tin Mông Gia nhảy lầu, Đoàn Cẩm Sắt còn quay về dọn dẹp nhà cửa? Mà lại dọn sạch đến mức này à."

Vệ Thập Mệnh mở laptop trên bàn học của Mông Gia: "Đối với hiện trường, việc dọn dẹp chỉ có một mục đích duy nhất, chính là xóa dấu vết. Kiểm tra kỹ từng góc xem còn lưu lại DNA, tóc, đồ dùng cá nhân, thậm chí là tế bào chết của Mông Gia hay không."

Trương Kha và La Phù Nhược liếc nhau, vẫn chưa hiểu rõ ý đồ của Vệ Thập Mệnh.

Hắn kéo ghế ra ngồi xuống, bắt đầu xem dữ liệu trong máy tính. Máy cũng đã bị dọn sạch nhưng Vệ Thập Mệnh nhanh chóng khôi phục lại dữ liệu, không ngoài dự đoán, hắn tìm thấy dấu vết truy cập trang web lạ kia trong lịch sử truy cập.

Khi bấm vào, lại giống như mọi lần trước, trang web không tồn tại.

La Phù Nhược ghé đầu lại nhìn, vừa thấy giao diện liền tò mò không nhịn được. Cái trang web kỳ quái này thực sự khiến người ta ngứa ngáy khó chịu, nhất là với một hacker cao tay như La Phù Nhược, bị một trang web thần bí mà không thể phá được chặn lại, đúng là ngứa tay đến phát điên: "Đến giờ tôi vẫn không tìm ra được cách đăng nhập vào trang web này. Mông Gia cũng từng vào được? Vậy cậu ấy đã có được gì từ bên trong chứ?"

Trương Kha rùng mình, theo phản xạ đáp: "Lọ ước nguyện?"

Vệ Thập Mệnh và La Phù Nhược cùng quay đầu nhìn cậu ta.

Trương Kha hơi chột dạ: "Em chỉ đoán bừa thôi, mà đúng là cái lọ ước nguyện đó từng có nội tạng bên trong, chỉ là sau đó không hiểu vì sao lại biến mất, cũng không biết vì sao không tra được bất kỳ chất còn sót nào cả."

La Phù Nhược bất ngờ ghé sát Trương Kha: "Nhóc à, chị chợt nhớ ra một câu chuyện ma, muốn nghe không?"

Trương Kha lập tức nhớ đến câu chuyện kinh dị lần trước La Phù Nhược kể, lắc đầu không chút do dự: "Không nghe đâu."

La Phù Nhược cười: "Nhưng lần này có vẻ liên quan đến chuyện của em đấy."

Trương Kha lập tức nhìn sang với ánh mắt tò mò.

Lúc này La Phù Nhược mới hài lòng, lộ ra biểu cảm kiểu nhóc này dễ dạy đấy: "Thật ra cũng không tính là chuyện ma, là một vụ án mà tiền bối kể lại hồi lâu, liên quan đến việc mua bán nội tạng. Nguồn nội tạng hợp pháp không bao giờ đủ, nên dần dà sinh ra những tổ chức phi pháp làm ăn đen tối. Có lần phẫu thuật xảy ra sự cố, người bán nội tạng chết ngay trên bàn mổ. Em đoán xem sau đó thì sao?"

Không có yếu tố huyền bí gì nên Trương Kha cũng không sợ, suy luận một cách có lý có tình: "Giới hạn đạo đức của tội phạm không ngừng bị đạp đổ, nếu người đã chết rồi thì có thể bọn chúng cũng không dừng tay."

"Đúng vậy. Chúng không chỉ không dừng mà còn moi hết những nội tạng còn có thể dùng được trên người người chết, từ giác mạc đến nội tạng. Tất cả nhanh chóng được đem đi cấy ghép để giúp người khác sống sót, nhưng chẳng ai biết rằng có người đã chết một cách lặng lẽ. Nếu lọ ước nguyện kia thật sự là thứ Mông Gia mang về từ "nơi đó", vậy thì chắc chắn nó mang theo năng lực đặc biệt, vi phạm quy luật tự nhiên, vượt khỏi phạm trù khoa học."

Trong phòng im lặng như tờ, ba người đều không nói ra giả thiết đang mơ hồ hiện hữu từ lâu. Trương Kha lặng lẽ đặt tay lên ngực, nơi từng bị thanh thép đâm xuyên, vậy mà chỉ trong thời gian ngắn đã lành lại, đến vết sẹo cũng không còn.

Trương Kha hít một hơi sâu: "Em nhất định phải điều tra cho ra chuyện này. Tại sao lại là em?"

Ba người lại tiếp tục công việc, căn nhà của Mông Gia không lớn nhưng việc tìm kiếm kỹ lưỡng từng ngóc ngách vẫn rất tốn thời gian. Mãi đến mười giờ đêm cả ba mới hoàn tất việc lấy chứng cứ, cầm số tài liệu thu thập được trở lại văn phòng. Trong văn phòng, Chu Dịch, Tác Tư Tiền và Phong Lâm Tụ vẫn chưa về, tất cả đều đang cố gắng sàng lọc và thu thập các dữ liệu có thể dùng được.

Lại là một đêm bận rộn. Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng, mọi người trong văn phòng tỉnh lại từ những tư thế ngủ đủ loại.

Trương Kha gỡ tờ A4 dính trên mặt xuống, mơ màng hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Tác Tư Tiền vừa lau kính vừa trả lời: "Bảy giờ rồi."

Một ngày mới bắt đầu. Sau nửa tiếng lờ đờ như xác sống, cuối cùng mọi người cũng tỉnh táo hẳn, bắt đầu tổng hợp những tư liệu vất vả gom góp được ngày hôm qua, chuẩn bị họp để xác định tiến triển và hướng điều tra của vụ án.

Đột nhiên, cửa văn phòng mở ra từ bên ngoài. Mọi người nhìn sang liền thấy Ngu Thất bước vào trong ánh nắng sớm với nụ cười nhè nhẹ, ánh sáng vàng nhạt bao lấy thân hình mờ ảo: "Chào buổi sáng, tôi mang bữa sáng đến đây."

Tất cả mệt mỏi và buồn ngủ dường như tan biến trong chớp mắt. Trương Kha lập tức nhào tới: "Ngu Ngu, anh đúng là thiên sứ đảm đang mà, thơm quá đi mất."

Ngu Thất tự động bỏ qua hai chữ "đảm đang" mà đặt bữa sáng lên bàn. Mọi người vừa cảm ơn vừa tự giác tiến lên nhận phần, kết quả vừa mở ra đã phát hiện, bữa sáng mà Ngu Thất mua lại vừa khéo hợp khẩu vị từng người.

Ai nấy mở hộp đều ngẩn ra một chút, rồi cảm giác xúc động khẽ dâng lên từ tận đáy lòng. Không ngờ đồng nghiệp mới nhìn qua có vẻ không dính khói lửa nhân gian này nhưng lại có mặt chu đáo đến thế, dịu dàng hòa nhã, không hề mang chút cảm giác công kích nào nhưng lại có khí chất thanh nhã của một quân tử, có thể ngắm từ xa, nhưng không thể khinh nhờn. Chính kiểu tương phản này lại càng khiến người ta ấn tượng khó quên.

Dĩ nhiên Ngu Thất không biết, bản thân không nhờ vào năng lực đặc biệt để có được sự công nhận của mọi người, ngược lại khiến cả văn phòng có một cách nhìn nhận khác về mình chỉ thông qua việc mua bữa sáng.

Ăn xong, mọi người tụ lại trong phòng họp để tổng kết tình hình vụ án. Đầu tiên được mang ra chính là kết quả đối chiếu DNA của Mông Gia và Mông Da, kết quả khiến ai nấy đều sửng sốt, hai người hoàn toàn không có quan hệ huyết thống. Sau đó tiếp tục so sánh DNA của cả hai với Đoàn Cẩm Sắt, phát hiện ra rằng Mông Da và Đoàn Cẩm Sắt là quan hệ mẹ con, còn Mông Gia thì hoàn toàn không có liên hệ máu mủ với hai người kia.

Chu Dịch chiếu kết quả lên màn hình: "Vậy có thể thấy hướng điều tra của chúng ta đã sai lệch nghiêm trọng. Nếu Mông Gia không phải Mông Gia, vậy thì Mông Gia thật sự đang ở đâu?"

La Phù Nhược giơ tay hỏi: "Có một vấn đề, chẳng phải mọi người cảm thấy Mông Gia rất giống Đoàn Cẩm Sắt sao? Chính vì thế nên chúng ta mới không nghi ngờ quan hệ huyết thống giữa hai người. Nếu là người hoàn toàn không liên quan mà lại có gương mặt giống nhau đến vậy, khả năng trùng hợp là bao nhiêu?"

"Không chỉ giống Đoàn Cẩm Sắt." Ngu Thất bổ sung: "Cậu ấy còn rất giống Mông Da khi còn nhỏ, hoặc có thể nói, Mông Gia trưởng thành hiện tại chính là sự kế thừa hoàn mỹ của Mông Da đã chết."

Trong đầu Vệ Thập Mệnh bất giác hiện lên hình ảnh người luật sư mà vợ chồng họ Hà mời tới hôm qua, lập tức gọi điện cho Thẩm Đồ. Rất nhanh sau đó, thông tin cá nhân của người luật sư ấy đã được gửi tới điện thoại của hắn.

Phương Á, nữ, 42 tuổi, chuyên về luật hình sự, phần lớn thời gian hành nghề ở nước ngoài nên trong nước không quá nổi tiếng, nhưng năng lực nghiệp vụ cực kỳ xuất sắc, tỷ lệ thắng kiện gần như tuyệt đối.

Xem hồ sơ thì không có vấn đề gì, nhưng một người có bản lĩnh như vậy lại đột ngột tới An Đô tiếp nhận một vụ án đầy nghi vấn, nếu không phải có quan hệ rất thân thiết với vợ chồng họ Hà thì còn lý do nào khác để đến đây? Nhưng nếu họ thật sự quen biết Phương Á thì ban đầu đã chẳng giao quyền thụ lý cho cảnh sát, những mâu thuẫn này cho thấy rõ tính chất bất thường của vụ án.

"Dồn toàn lực điều tra tung tích của Đoàn Cẩm Sắt, đồng thời truy vết thân phận thật sự của Mông Gia. Chỉ cần đột phá ở hai điểm này, những vấn đề còn lại sẽ tự khắc sáng tỏ." Vệ Thập Mệnh ra lệnh một tiếng, mọi người lại lao vào công việc.

Không ngờ văn phòng còn chưa điều tra ra được gì thì đã nhận được trát hầu tòa từ nhà họ Hà. Vừa kết thúc một phiên tòa, giờ lại tới một phiên khác.

Trong trát ghi rõ, văn phòng Thập Mệnh Cửu Hoài đã xâm phạm quyền riêng tư của Hà Thanh Lương. Ngoài yêu cầu bồi thường, họ còn đưa ra một yêu cầu nghe qua rất kỳ quái, lập tức dừng toàn bộ điều tra vụ án của Mông Gia, lý do cũng giống trên, vi phạm quyền riêng tư và danh dự của Hà Thanh Lương.

Thì ra sau khi phiên tòa kết thúc ngày hôm qua, ngoài Tang Miêu Lan gây bão mạng, Hà Thanh Lương cũng bị réo tên. Chỉ qua một đêm, không chỉ thông tin cá nhân của Hà Thanh Lương mà cả hiện trường tử vong và rất nhiều thông tin đời sống trước kia cũng bị phơi bày ra trước công chúng.

Vệ Thập Mệnh nhìn màn hình máy tính, cười nhẹ: "Có người đẩy sóng, thông tin của Hà Thanh Lương không thể bị lộ nhanh đến thế nếu không có người cố tình được. Chỉ là rõ ràng người phơi bày thông tin vẫn chưa đủ ác, ngoài chuyện tử vong ra thì không có gì thực sự tiêu cực."

"Là nhà họ Hà?" Mọi người hiểu ngay. Tối qua tin tức bị lộ, trưa hôm nay đã có trát tòa gửi đến. Xét cho cùng, mục đích thật sự không phải bảo vệ quyền riêng tư mà là muốn ngăn cản Vệ Thập Mệnh tiếp tục điều tra mối liên hệ giữa Mông Gia và nhà họ Hà.

"Làm đến mức này, thậm chí không tiếc đánh đổi cả danh dự của con trai để ngăn cản chúng ta điều tra, chứng tỏ hướng điều tra của chúng ta về nhà họ Hà là hoàn toàn chính xác." Tác Tư Tiền đẩy kính lên, nói tiếp: "Phương diện tài chính của nhà họ Hà làm rất sạch sẽ, nhưng trên đời không có gì hoàn hảo tuyệt đối. Tôi đã thu thập được không ít chứng cứ liên quan đến tội phạm tài chính của họ, hành động cản trở của họ vẫn chậm một bước."

Trong trát của nhà họ Hà, phiên tòa tiếp theo sẽ diễn ra sau ba ngày. Nếu trong ba ngày này không tìm ra được chứng cứ có sức nặng chứng minh giữa Hà Thanh Lương và Mông Gia từng có oán hận thì quyền điều tra vụ án sẽ thật sự bị thu hồi. Dù sao cái chết của Mông Gia là sự thật, người giám hộ hợp pháp lại mất tích, còn người ủy thác vụ án chẳng qua cũng chỉ là một người bạn học tên Lưu Mặc mà thôi.



Tác giả có lời muốn nói:

Bản này đúng là hơi dài thật, chuẩn bị kết thúc rồi, nhưng cũng để dọn đường cho phần sau về "nơi đó". Hiên Hiên lại đi tập huấn rồi, vẫn là mười ngày, muốn phát điên luôn, đợi đến lúc tôi về chắc cũng sắp Tết mất, hu hu, cái số gì đâu...