Chiếc Cá Đứng Đắn Online Phá Án

Chương 76



Thời gian nghỉ ngắn ngủi qua đi, phiên tòa tiếp tục được mở lại, mọi người sớm đã chờ mong từ lâu, mạng internet cũng sôi sục không kém.

Sau khi phiên tòa tiếp tục, mọi người lần lượt trở về chỗ, dường như Vệ Thập Mệnh và Phương Á không hề bị ảnh hưởng bởi thời gian nghỉ trước đó, trạng thái của cả hai vẫn như ban đầu, không ai chịu nhường ai, đối đầu căng thẳng khiến người xem hoa cả mắt.

Vệ Thập Mệnh đã mở đến hộp hồ sơ thứ tư, bên trong là một bản tài liệu chứng minh, cũng là một phần trong báo cáo giám định tử thi.

"Trong báo cáo này có thể thấy rõ, trong cơ thể Hà Thanh Lương có chứa DNA của người khác, nói cách khác, cậu ta từng được cấy ghép tủy xương. Mà nguồn tủy xương đó chính là từ Mông Da, chữ Da trong Thượng Da, cũng chính là em trai của Mông Gia, người đã nhảy lầu tự sát. Dù phía nhà họ Hà đã xử lý phần nào nhưng do bệnh lý hiếm gặp nên vẫn còn lưu lại hồ sơ. Lần này không chỉ là lấy máu quá mức từ một đứa trẻ mà còn là cấy ghép tủy xương. Sau cuộc phẫu thuật, Mông Da mất tích, trong hồ sơ lập án của cảnh sát được ghi là bị bắt cóc. Mong phía nguyên cáo hãy giải thích, trong số những đứa trẻ có liên quan, vì sao lại có đến sáu mươi phần trăm là nạn nhân trong các vụ án bắt cóc trẻ em và đều liên quan tới nhà họ Hà?"

Hà Hải Giang vẫn ung dung ngồi thẳng trên ghế nguyên cáo, dường như đã tính toán trước mọi tình huống có thể xảy ra nên không hề bối rối. Hơn nữa phản ứng của Phương Á cực kỳ nhanh chóng khiến ông ta cũng chẳng cần vội. Quả nhiên Phương Á chỉ suy nghĩ một lát rồi ung dung lên tiếng: "Việc cấy ghép tủy đều được thực hiện theo quy trình hợp pháp. Mười năm trước, người hiến tủy mà thân chủ tôi tìm được chính là con trai nhà họ Mông, Mông Da. Thân chủ tôi còn mời họ tới nhà chơi, đồng thời mời chuyên gia chăm sóc thể trạng cho đứa bé. Trong ca phẫu thuật về sau có phát sinh một vài tình huống ngoài ý muốn nhưng cũng là sau khi được người nhà đồng ý mới tiến hành truyền thêm máu, những điều này đều có hồ sơ và chữ ký xác nhận. Về việc Mông Da mất tích là chuyện xảy ra sau phẫu thuật, trên đường rời khỏi nhà họ Hà, gia đình nhà họ Mông gặp sự cố. Thân chủ tôi cảm thấy vô cùng có lỗi và cũng đã không tiếc công sức tìm kiếm suốt mười năm qua, còn về tỷ lệ sáu mươi phần trăm, trên đời luôn có những sự trùng hợp, xác suất không thể coi là bằng chứng."

Đương nhiên bên tòa án có nhân viên đi xác nhận cái gọi là "bằng chứng". Hà Hải Giang vẫn bình thản, hợp tác đầy đủ, thậm chí còn gọi điện thoại công khai đến bệnh viện và nhận được hồi đáp xác thực.

Phương Á nở một nụ cười nhàn nhạt với Hà Hải Giang khiến trong lòng ông ta dâng lên một cảm giác đắc ý. Ông ta sớm đã chuẩn bị biện pháp ứng đối với những điểm đáng nghi có thể bị chất vấn, những "chứng cứ" làm giả cũng đã chuẩn bị từ nhiều năm trước, thậm chí có vài thứ được sắp xếp từ tận lúc sự việc vừa xảy ra, muốn điều tra ra thật giả lại càng thêm khó. Hà Hải Giang có thể đi được đến ngày hôm nay, tuyệt đối không chỉ vì nhẫn tâm và tàn độc mà còn nhờ vào tư duy chặt chẽ và sự toan tính kỹ lưỡng.

Trong khi nhân viên đi xác minh vẫn chưa trở lại, phiên chất vấn trong tòa án vẫn tiếp tục. Từng hộp hồ sơ của Vệ Thập Mệnh lần lượt được mở ra, nhưng lần nào cũng đều bị Phương Á phản bác một cách khéo léo. Không chỉ các bồi thẩm viên* tại hiện trường, ngay cả người xem livestream trên mạng cũng đều sôi sục. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng ngôn ngữ lại có thể trở thành một loại vũ khí mạnh mẽ đến thế, giống như một ván cờ, một trận chiến, một trận đấu sinh tử không máu nhưng gay gắt đến nghẹt thở.

*Bồi thẩm viên/Bồi thẩm đoàn: có trách nhiệm xem xét các bằng chứng và lập luận được trình bày bởi hai bên trong vụ án, sau đó đưa ra quyết định về việc bị cáo có tội hay không, đại diện cho cộng đồng và đảm bảo rằng các phiên tòa được tiến hành một cách công bằng và minh bạch.

Cuối cùng, chiếc hộp hồ sơ áp chót được mở ra. Theo kinh nghiệm trước giờ, khi Vệ Thập Mệnh mở đến hộp áp chót, thường cũng là lúc vụ án gần đi đến kết thúc. Bởi vì chiếc hộp cuối cùng kia vẫn luôn chưa từng được mở. Bao nhiêu người từng suy đoán, rốt cuộc trong chiếc hộp cuối cùng của Vệ Thập Mệnh chứa cái gì? Hay thật ra nó hoàn toàn trống rỗng? Chỉ tiếc chưa ai từng có cơ hội nhìn thấy nó.

Trong chiếc hộp áp chót này, chỉ có một vật rất đơn giản, một chiếc USB.

"Trước khi phát đoạn video trong USB, tôi xin nhắc lại một điều, quả thực Hà Thanh Lương đã chết, hung thủ cũng đến nay vẫn chưa bắt được, nhưng nguyên nhân cái chết của cậu ta thì đã rất rõ ràng, cậu ta bị bỏ thuốc, bị nhét vào vali, sau khi tỉnh dậy do đói, thiếu nước, nhiệt độ cao, thiếu dưỡng khí cùng với hoảng loạn và giãy giụa, cậu ta đã trải qua ba ngày đau đớn trước khi kiệt sức mà chết. Đây rõ ràng là một vụ giết người có chủ đích, là hành vi báo thù. Còn trong chiếc USB này có chứa rất nhiều thứ, bao gồm cả lý do vì sao Hà Thanh Lương lại chết theo cách đó."

Nghe tới đây, sắc mặt Hà Hải Giang vẫn chưa có biến chuyển rõ ràng nhưng ánh mắt đã bắt đầu dao động, rõ ràng đang suy đoán rốt cuộc trong USB chứa những gì. Thật ra sau khi đấu khẩu đến bước này, trong lòng ông ta cũng đã có chút hoang mang. Vệ Thập Mệnh quả thực khó đối phó, hắn gần như tìm được mọi chứng cứ có thể tìm, mà từng mảnh từng mảnh lại liên kết chặt chẽ, mỗi một bằng chứng đều sắc bén hơn cái trước. Không trách được vì sao chiếc hộp cuối cùng kia chưa từng được mở, quả thực áp lực tâm lý ấy không phải người thường có thể chịu nổi. Ngay cả bản thân ông ta cũng bắt đầu thấy khó lường, bởi vì mớ "chứng cứ" mình chuẩn bị gần như đã dùng gần hết. Đột nhiên trong lòng ông ta giật thót, cảm thấy có điều gì đó không ổn. Theo lý mà nói, những chứng cứ ông ta chuẩn bị là kín kẽ và phong phú, thế nhưng vì sao lại bị bại lộ nhanh như vậy?

Hà Hải Giang quay phắt đầu lại nhìn về phía Phương Á, ngay lúc ấy ông ta chợt nhận ra, mỗi lần ông ta định mở miệng phản bác, Phương Á đều như biết được ông ta đang định nói gì, thậm chí đoán ra cả những chứng cứ ông ta đã chuẩn bị từ trước rồi nhanh chóng đưa ra biện hộ khiến những "chứng cứ" kia đều bị đưa ra công khai, trên danh nghĩa là để phản bác Vệ Thập Mệnh.

Nhưng ngẫm kỹ lại, Hà Hải Giang chợt bừng tỉnh. Những phản bác mà Phương Á đưa ra thật ra không hề mang tính phản ngược lại mà chỉ là tạm thời gỡ tội, không hề có tác dụng nào, thậm chí vì quá vội biện minh mà đã tiêu hao quá nhiều "chứng cứ" khiến các nguồn lực của ông ta bị phân bổ lệch lạc. Hà Hải Giang chợt lạnh cả người,với năng lực như Phương Á tuyệt đối không thể phạm phải sai sót như vậy, thế thì chỉ còn một khả năng duy nhất là cô ta cố tình, cố tình đứng ra phản biện thay ông ta rồi làm rối loạn toàn bộ kế hoạch bằng chứng khiến những con bài bị phơi bày quá sớm.

Lúc này Phương Á đã nhận ra ánh nhìn của ông ta, quay đầu lại đối diện với ánh mắt ấy: "Ông Hà có gì muốn nói sao?"

Câu này quá quen tai, chính là câu mà lúc bắt đầu phiên tòa, khi nêu yêu cầu kiện tụng, Phương Á đã nói với ông ta. Khi ấy ông ta đã đứng dậy phát biểu với tư cách một người cha để thể hiện tình cảm với con trai và lập trường kiên định, đồng thời cũng chặt đứt mọi đường lui. Hà Hải Giang khẽ cười lạnh: "Được lắm, hay lắm, luật sư Phương, cô đừng quên, chúng ta cùng chung một con thuyền."

Phương Á cũng bật cười: "Cùng một con thuyền, nhưng không nhất định đều phải là châu chấu."

Hà Hải Giang còn chưa kịp suy nghĩ ý nghĩa câu nói kia thì Vệ Thập Mệnh đã mở chiếc USB trước mặt tất cả mọi người. Trong USB có một vài đoạn video và file âm thanh được sắp xếp theo thứ tự thời gian.

"Video đầu tiên là từ mười năm trước, được ghi hình trong một trung tâm thương mại, thời điểm đó trùng với khoảng thời gian Hà Thanh Lương làm phẫu thuật. Trung tâm thương mại này có rất nhiều camera, mà nơi đây lại có cổ phần của nhà họ Hà nên có thể những cảnh quay sau đây sẽ gây khó chịu cho người xem." Vệ Thập Mệnh nói xong còn chừa lại một khoảng ngắn để mọi người chuẩn bị tâm lý.

Sau đó hắn bật đoạn video, đó là hình ảnh từ camera giám sát, nhiều khung nhỏ hiển thị trên màn hình rồi một trong những khung đó được phóng lớn lên, hình ảnh rõ nét hơn rất nhiều.

Vệ Thập Mệnh chỉ về phía một gia đình bốn người trong màn hình: "Đây chính là bốn người nhà họ Mông, Mông Mộng Tắc, Đoàn Cẩm Sắt, Mông Thượng và Mông Da. Sau này Mông Thượng đổi tên thành Mông Gia." Về thân phận của Mông Gia, mọi người sau khi thảo luận đã quyết định giữ kín. Dù sao thì khái niệm nhân bản vẫn quá mức hoang đường, chi bằng chọn một lý do mà công chúng dễ chấp nhận hơn.

"Đứa bé nhỏ hơn kia chính là Mông Da. Có thể thấy cậu bé rất hiếu động, sức khỏe cũng tốt, hoàn toàn không giống với tình trạng vừa trải qua phẫu thuật cấy ghép tủy hay truyền máu lượng lớn." Trong đoạn video giám sát, Mông Da rất vui vẻ vì được đến trung tâm thương mại, cậu bé chạy tới chạy lui, tinh thần phấn chấn, hoàn toàn không có biểu hiện của cơ thể yếu ớt. Mà nhà họ Mông cũng không thể nào vô tâm đến mức để con mình vừa cấy tủy xong đã dắt ra ngoài chơi. Hiển nhiên lời nói của Phương Á trước đó về việc Mông Da mất tích sau khi làm phẫu thuật cấy tủy là không đứng vững. Sự chênh lệch thời gian tưởng chừng nhỏ nhặt này lại ẩn giấu một âm mưu khổng lồ. Nhưng chưa kịp để mọi người suy đoán nhiều, một cảnh tượng còn rùng rợn hơn đã hiện lên.

Bốn người nhà họ Mông đi dạo trong trung tâm thương mại, tất nhiên sẽ mua sắm. Họ mua đồ chơi cho Mông Da rồi lại đưa Mông Thượng đi chọn đồ chơi. Camera cho thấy Mông Thượng cũng rất hiếu động, chạy tới chạy lui giữa các cửa hàng. Cuối cùng cậu bé lao vào một cửa hàng, chỉ tay đòi món đồ chơi bên trong. Khi vợ chồng nhà họ Mông đang chọn đồ chơi cho Mông Thượng thì đứa em nhỏ là Mông Da đã rời khỏi tầm ngắm của camera.

Trong một khung hình từ camera khác, bóng dáng của Mông Da nhanh chóng xuất hiện. Vệ Thập Mệnh không thuyết minh mà chỉ dùng vòng tròn đỏ đánh dấu vị trí của Mông Da để khán giả chú ý.

Thì ra Mông Da nhìn thấy một nhân viên trung tâm thương mại hóa trang thành chú hề, nhưng điều kỳ lạ là chú hề này không đứng ở khu vực có nhiều người qua lại mà lại ở gần một cửa hàng bán vali túi xách ít khách. Bên cạnh gã có một giá kẹo, trên tay cầm một chùm bóng bay với nhiều hình dạng khác nhau, rõ ràng Mông Da bị thu hút. Trong video giám sát, cậu bé bật cười vì trò đùa của chú hề, sau đó nhận kẹo và bóng bay mà chú hề đưa, hai người trò chuyện rất vui vẻ.

Chỉ chốc lát sau, Mông Da ngậm viên kẹo liền mềm oặt ngã xuống đất. Chú hề không hề hoảng hốt, ngược lại lấy ra một chiếc vali cỡ trung trong cửa hàng ra rồi mở nắp nhanh chóng đặt Mông Da vào bên trong theo đúng tư thế.

Chú hề kéo khóa vali, đặt chiếc vali vào một đống vali khác, hành động thuần thục và nhanh chóng đến mức khiến người ta rợn tóc gáy.

Chẳng bao lâu, vợ chồng nhà họ Mông mua quà cho con trai lớn xong quay lại thì phát hiện con trai nhỏ không thấy đâu nữa. Cả hai nghĩ thằng bé chỉ chạy đâu đó gần đó liền vội vàng đi tìm quanh khu vực, dù sao cũng chỉ mới rời mắt chưa đến hai phút, chắc chắn đứa bé không thể chạy quá xa, được nhưng rất nhanh sau đó họ nhận ra con mình thật sự mất tích rồi.

Hai người chạy khắp mọi ngóc ngách trong trung tâm thương mại, các nhân viên tại đây cũng tỏ ra rất có trách nhiệm cùng hỗ trợ tìm kiếm. Tuy nhiên, điều đáng ngờ là tất cả đều né tránh khu vực cửa hàng vali.

Thậm chí vợ chồng nhà họ Mông đã đi qua cửa hàng vali đó nhiều lần, thậm chí còn bước đến hỏi chú hề nhưng phản ứng của chú hề rất mơ hồ, lắc đầu tỏ vẻ không biết gì, hai vợ chồng đành tiếp tục đi nơi khác tìm. Trong lúc đó, họ để Mông Thượng ngồi lại một băng ghế nghỉ và căn dặn con ở đó chờ, đồng thời nói chuyện với nhân viên trung tâm, nhân viên gật đầu đồng ý với vẻ rất nghiêm túc.

Mông Thượng dù rất nghịch ngợm nhưng vẫn còn nhỏ, biết em trai mất tích, lại mất tích đúng lúc mình đang chọn đồ chơi nên cậu bé cũng sợ và ngoan ngoãn lạ thường.

Nhưng người xem đoạn video lại nín thở căng thẳng, bởi vì chỗ Mông Thượng ngồi cách cửa hàng vali quá gần, mà nhân viên kia lại bị gọi đi nơi khác vì lý do nào đó. Trong khi mọi người thấp thỏm, quả nhiên chú hề hành động, gã vẫy tay gọi Mông Thượng, ra hiệu bảo cậu bé đến gần.

Nhìn thấy cảnh ấy, ai nấy đều rùng mình.

Trong video, Mông Thượng có hơi do dự nhưng vẫn không di chuyển mà ngoan ngoãn ngồi nguyên trên ghế, thế nhưng chú hề lại từng bước đi về phía cậu bé. Mông Thượng không cảm nhận được nguy hiểm, chỉ ngẩng đầu nhìn lên. Chú hề vươn tay xoa đầu cậu bé tỏ ý trấn an rồi đưa ra một viên kẹo và quả bóng bay theo thói quen.

Mông Thượng đang hoang mang nên không hề từ chối, ngay lúc cậu bé chuẩn bị xé vỏ kẹo, một cậu nhóc khác xuất hiện. Cậu nhóc này trông lớn hơn Mông Thượng khoảng hai ba tuổi, kéo tay chú hề lại rồi chỉ về phía sau gã.

Dõi theo hướng chỉ tay, mọi người thấy một quả bóng bay đang lơ lửng trên trần nhà trung tâm thương mại, đó chính là quả bóng Mông Da đã cầm trước đó, vì bất tỉnh nên buông tay để bóng bay lên trần.

Cậu nhóc lạ mặt phát hiện quả bóng, liền lễ phép tới nói với chú hề rằng có một quả bị bay mất rồi.

Dường như chú hề cũng không ngờ đến việc ấy nên thoáng ngập ngừng. Sau đó, gã cúi đầu xoa đầu cậu nhóc xa lạ, rồi cũng đưa cho cậu một viên kẹo. Cậu nhóc chần chừ, nhưng rồi cũng đã nhận lấy dưới lời dụ dỗ của gã.

Chú hề không vội rời đi, như thể đang tán gẫu cùng hai đứa trẻ. Cậu nhóc lạ mặt cũng bắt chuyện với Mông Thượng. Trẻ con kết bạn rất nhanh, Mông Thượng có vẻ tìm được người để giãi bày, kể về chuyện em trai bị mất tích. Về sau cậu còn khóc, vì xúc động nên tạm thời không ai nhớ tới viên kẹo trong tay.

Cậu nhóc lạ loay hoay lấy một cái lọ ước nguyện nho nhỏ ra từ chiếc balo sau lưng đưa cho Mông Thượng, hình như nói gì đó. Mông Thượng ngừng khóc, nhận lấy lọ ước nguyện như thể đã xác định được điều gì. Sau đó cậu móc một nhân vật trong rối bóng từ balo của mình ra bỏ vào lọ ước nguyện, cuối cùng đậy nắp lại rồi thành tâm cầu nguyện.

Thấy cảnh này, cuối cùng những ký ức xa xôi trong đầu Trương Kha cũng được đánh thức. Có thể người khác không nhận ra nhưng cậu ta vẫn nhớ dáng vẻ lúc nhỏ của chính mình, hóa ra cậu ta từng chạm mặt Mông Thượng tại đây. Điều khiến cậu ta bất ngờ hơn là lọ ước nguyện đầu tiên lại xuất phát từ chính mình, chỉ là khi ấy mọi thứ diễn ra quá ngắn ngủi, sau mười năm thật sự không nhớ được. Nếu năm đó cậu ta từng ăn viên kẹo ấy biết đâu còn có chút ấn tượng, nhưng rõ ràng cậu ấm Trương không hứng thú với đồ ngọt, cũng không nhớ viên kẹo đã bị vứt ở xó xỉnh nào rồi.

Trong video, sau khi Mông Thượng ước nguyện xong thì tâm trạng cũng ổn định hơn nhiều. Đúng lúc đó, người nhà của cậu nhóc lạ mặt tìm đến, cậu nhóc chào tạm biệt Mông Thượng, hai đứa trẻ vẫy tay chào nhau rồi chia tay.

Sau khi cậu nhóc kia rời đi, trong màn hình lại chỉ còn lại Mông Thượng và chú hề, trái tim mọi người lại thắt chặt. Quả nhiên không lâu sau, Mông Thượng cũng bị dụ dỗ ăn kẹo, vài giây sau liền mất ý thức. Chú hề thành thạo bế cậu bé lên, lấy một chiếc vali nữa từ cửa hàng bỏ Mông Thượng vào, kéo khóa, còn cẩn thận cài mật mã rồi đặt lại gọn gàng.

Vợ chồng nhà họ Mông quay về, phát hiện đứa con còn lại cũng biến mất. Đoàn Cẩm Sắt suýt thì ngất xỉu tại chỗ. May là trung tâm thương mại rất có trách nhiệm, gần như huy động toàn bộ nhân viên giúp tìm kiếm. Nhưng rõ ràng video mà họ cho vợ chồng nhà họ Mông xem đã bị chỉnh sửa, ít nhất là không có đoạn quay ở khu chú hề đứng.

Camera vẫn tiếp tục, Vệ Thập Mệnh tua nhanh đoạn ghi hình. Vợ chồng nhà họ Mông đã tìm kiếm suốt cả ngày, cảnh sát, người phụ trách trung tâm thương mại đều bị gọi đến nhưng rốt cuộc không tìm ra manh mối nào. Trong góc khuất nơi hai vợ chồng không nhìn thấy, các cảnh sát tới điều tra đang cười nói vui vẻ cùng người phụ trách trung tâm, trên tay là một phong bì dày cộp đầy tiền mặt. Bọn họ đang "điều tra" rất thoải mái.

Tất cả đều quá mức hoàn hảo, kiểu bố trí như vậy chẳng phải chính là chiêu bài từng bước tính toán của Hà Hải Giang sao? Trước khi ra tay, ông ta đã lên kế hoạch chu toàn mọi thứ, bóp chết mọi khả năng. Bất kỳ cặp vợ chồng bình thường nào, làm sao có thể nghĩ được rằng con mình lại đang cuộn tròn trong chiếc vali họ đã đi qua vô số lần, nằm đó ngay ngắn, thản nhiên, quang minh chính đại chứ.

Trong đoạn giám sát, khoảng hơn bốn giờ chiều, có người bước vào cửa hàng vali rồi "mua" đi hai chiếc vali kia, thản nhiên kéo ra khỏi trung tâm thương mại, trong khi vợ chồng nhà họ Mông vẫn đang cuống cuồng tìm kiếm con...

"Vẫn còn nhiều đoạn camera giám sát, nhưng đều là cảnh vợ chồng nhà họ Mông đi tìm con, rõ ràng cuối cùng họ vẫn không tìm thấy." Vệ Thập Mệnh dừng video lại, quay sang Hà Hải Giang: "Xin hỏi ông Hạ, Mông Da đã mất tích rồi, vậy làm sao có thể tiến hành ca phẫu thuật cấy ghép tủy cho con trai ông?"

Ngón tay Hà Hải Giang hơi co lại một chút: "Phẫu thuật của Thanh Lương diễn ra trước đó, thời gian lâu như vậy rồi, nhớ nhầm cũng là chuyện dễ hiểu."

Chỉ tiếc, ông ta vừa dứt lời, Phương Á liền tiếp lời: "Ông Hà, thật đúng lúc, người đi lấy chứng cứ đã quay về rồi, chắc hẳn trong đó sẽ có thời gian chính xác mà năm xưa Hạ Thanh Lương tiến hành cấy ghép tủy."

Hà Hải Giang suýt thì nôn ra máu, bởi vì ông ta biết rõ, trong "chứng cứ" lấy về lần này, chắc chắn thời gian không thể sớm hơn được.

Rất nhanh, người đi lấy chứng cứ đã trình ra các tài liệu, đồng thời tiến hành kiểm tra liên quan. Trong lúc xét nghiệm, Phương Á nghiêng người nhẹ nhàng nói với Hà Hải Giang: "Ông Hà, thủ đoạn làm giả của ông xưa nay luôn rất cao minh, quả thật là ông trời giúp tôi."

Hà Hải Giang khí huyết dồn ngược, lời Phương Á nói không sai, "chứng cứ" mà ông ta chuẩn bị từ lâu vốn vô cùng tỉ mỉ, đặc biệt với người tính đa nghi như ông ta, mọi thứ càng phải đạt đến độ hoàn mỹ.

Quả nhiên, kết quả giám định cuối cùng cho thấy tài liệu hoàn toàn hợp lệ, mà thời điểm cấy ghép tủy của Hạ Thanh Lương lại đúng là sau khi Mông Da mất tích. Đây là bằng chứng thép, hơn nữa lại do chính Hà Hải Giang đích thân cung cấp!

Hà Hải Giang tự nhủ phải giữ bình tĩnh, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển tìm đối sách. nhưng làm sao Vệ Thập Mệnh có thể cho ông ta cơ hội ấy. Con rết trăm chân dù chết vẫn còn giãy giụa, chỉ có nhân lúc này thừa thắng xông lên, diệt sạch mọi đường lui và hy vọng của Hà Hải Giang thì mới hoàn toàn kết thúc được việc này.

Vệ Thập Mệnh mở tập tài liệu thứ hai, là một đoạn ghi âm. Không có hình ảnh, chỉ có âm thanh, rất nhanh, đoạn hội thoại vang lên.

"Viện trưởng Hoàng, ca phẫu thuật thành công chứ? Con trai tôi thế nào rồi?" Giọng Hà Hải Giang dù nghe trẻ hơn nhưng vẫn dễ dàng nhận ra.

"Tình trạng của cậu ấy đã ổn định, tế bào gốc tạo máu đã bắt đầu hoạt động, nhưng lượng máu truyền vào rất lớn, đứa trẻ kia mất máu quá nhiều, có lẽ sẽ rất nguy hiểm."

"Không sao, đứa nhỏ không còn thì còn đứa lớn, đứa đó tôi giữ lại để dự phòng, chắc chắn đủ dùng."

"Còn nữa, tuy tình hình cậu chủ đã ổn định nhưng tình trạng suy nội tạng vẫn cần phẫu thuật thay tạng mới giải quyết được. Đợi sức khỏe thiếu gia hồi phục một chút là có thể mổ."

"Rất tốt, tôi sẽ đưa Thanh Lương về nhà dưỡng bệnh trước, hai đứa trẻ nhà họ Mông tôi mang đi luôn, ở lại bệnh viện dễ bị phát hiện."

"Vâng, ông đi thong thả."

Đoạn hội thoại tạm kết thúc, sau đó là những âm thanh tạp, có cả tiếng hành lý bị kéo đi, hiển nhiên hai đứa trẻ lại bị nhét vào vali, tiếp theo là tiếng xe nổ máy và bắt đầu chạy. Vệ Thập Mệnh tua nhanh một đoạn, sau đó phát lại bình thường. Lúc này lại vang lên giọng người.

Nương theo tiếng mở khóa kéo, có người bối rối hét lên một tiếng.

"Kêu cái gì? Sao vậy?" Giọng Hà Hải Giang bực tức.

Một giọng nói run rẩy đáp lại: "Ông chủ, một đứa bị ngạt chết rồi."

Tiếng bước chân vang lên, hình như là Hà Hải Giang tiến lại gần, sau đó là tiếng sột soạt kiểm tra: "Chặt đầu đi. Gần đây Đoàn Cẩm Sắt ồn ào quá, gửi sang cho cô ta để cảnh cáo, phần còn lại mang đi chôn."

Người bên cạnh run rẩy vâng lời, tiếp theo là tiếng kéo khóa rồi lại là tiếng xe chạy.

Vệ Thập Mệnh nhấn nút tạm dừng: "Một số nội dung phía sau không tiện công khai nhưng hẳn mọi người cũng đoán ra rồi. Đầu của Mông Da bị chặt xuống gửi cho Đoàn Cẩm Sắt, thi thể thì bị chôn ở vùng ngoại ô. Nhưng người xử lý chuyện này vẫn còn chút lương tâm, biết mình không thể chống lại thế lực của nhà họ Hà nên bèn chôn đoạn ghi âm này dưới thi thể Mông Da. Chúng tôi từng muốn mời người này ra tòa làm chứng, đáng tiếc ông ta cũng đã mất tích suốt bảy tám năm nay, e rằng hoặc là đã gặp chuyện chẳng lành, hoặc là đã đổi tên ẩn tích rồi."

"Đứa nhỏ Mông Da chết ngạt trong vali. Một đứa trẻ vừa truyền máu lượng lớn vừa bị cấy tủy, khi tỉnh lại phát hiện mình đang bị nhốt trong chiếc vali tối đen sẽ hoảng sợ đến mức nào. Sự sợ hãi tột độ cộng với cơ thể suy yếu đã khiến Mông Da tử vong, may mắn là cuối cùng Mông Thượng vẫn trốn thoát được. Quá trình cụ thể vì đã quá lâu nên không điều tra rõ nhưng cậu ấy và mẹ vẫn kịp chạy đến Vệ Đô sinh sống ổn định, chỉ là mười năm sau, cuối cùng vẫn không thoát khỏi. Bệnh của Hà Thanh Lương chưa được chữa khỏi hoàn toàn, bệnh này mang tính lây nhiễm chủ động, hoặc nên nói, đó vốn không phải bệnh mà là trúng độc. Loại độc này cần được thanh lọc mỗi năm một lần, độc tố chỉ có thể chuyển sang người có độ tuổi tương đương. Sau khi truyền độc, nội tạng của Hà Thanh Lương sẽ không bị suy kiệt nữa."

"Nhưng người bị truyền nhiễm sẽ nhanh chóng chết vì suy đa tạng cấp tính, vô tình Hà Thanh Lương đã lây độc sang cho Trương Bạch. Để cứu Trương Bạch, cậu ta đã cẩn thận nghiên cứu nguyên nhân mình từng được cứu, cuối cùng lần theo dấu vết tìm đến Mông Gia, khiến Mông Gia tưởng rằng mình mắc AIDS. Khi còn nhỏ, Mông Gia đã từng bị nhà họ Hà ức hiếp, chịu đựng bạo lực ngôn từ nghiêm trọng, cộng thêm cảm giác tội lỗi với em trai và sự kích động của đám người dưới lầu, cuối cùng đã nhảy lầu tự vẫn."