Chiếc Nanh Huyết Khế

Chương 8



8

Công lịch năm 1549, quân đội tộc Bất Tử bất ngờ tập kích thành Ephibotia khiến hàng ngàn dân thường thương vong, vô số vàng bạc châu báu bị cướp sạch, quân đội vương quốc lực bất tòng tâm. Cuối cùng, đích thân Tể tướng đứng đầu vương quốc Chung Ánh Nhai ra trận chinh phạt.

Sự xuất hiện của y cùng thuộc hạ đã lập tức xoay chuyển toàn cục cuộc chiến.

Dưới chân tường thành, đám tộc Bất Tử ẩn mình nơi phố chợ lần lượt bị lôi ra ánh sáng. Trên tường thành, Chung Ánh Nhai khoác một thân hắc bào, tay cầm pháp trượng, gương mặt lạnh lùng như pho tượng được điêu khắc tinh xảo đến tuyệt mỹ. Mái tóc đen nhánh dài ngang vai được buộc gọn ra sau đầu, chỉ còn vài lọn rủ xuống bên má. Y hơi ngẩng đầu, đôi mắt đen tuyền như bị sương giá bao phủ.

"Không ngờ, vị 'Tể tướng hoàng cung' trong truyền thuyết lại là hậu duệ của thần phương Đông!"

Thủ lĩnh tộc Bất Tử là một kẻ lùn thấp, toàn thân trắng tái gầy guộc như bộ xương khô, gã lơ lửng giữa không trung, cười gằn đầy mỉa mai: "Ngươi không quay về chỗ của mình lại mò sang phương Tây của bọn ta vênh váo làm gì? Hay là... nơi đó không cần ngươi nữa rồi, ha ha ha ha!"

Câu nói này không khác gì đã đánh trúng nghịch lân của Chung Ánh Nhai. Y không biểu cảm, lặng lẽ giơ cao pháp trượng trong tay.

Từ trên bầu trời giáng xuống một tiếng nổ ầm vang, những người bên dưới đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trên tường thành bùng nổ một làn sương máu.

Chung Ánh Nhai xoay người lại. Trong màn sương máu dày đặc, y như một Tu La khát máu bước ra từ địa ngục.

Y từ trên cao nhìn xuống, cao cao tại thượng cất cao giọng: "Ta, Hầu tước Gladstone, phụng lệnh quốc vương bệ hạ đến tiêu diệt tộc Bất Tử xâm lấn trong thành này. Sự từ bi cuối cùng của ta là thông báo cho các ngươi: Trong mười giây nữa, ta sẽ thi triển ma pháp ánh sáng bao phủ toàn thành. Vì vậy—"

Dưới sự khuếch tán của nguồn ma lực hùng hậu, giọng nói của y lan truyền khắp mọi ngóc ngách trong thành.

Vốn là một người lạnh lùng, nhưng giây phút này đối diện với cảnh tượng hỗn loạn bên dưới, y không nhịn được bật cười, giọng nói đầy hứng thú: "Các ngươi chỉ còn mười giây để chạy trốn."

Bóng ma tuổi thơ khiến y không thể trưởng thành thành một người hiền lương thực sự. Y thích khống chế vận mệnh của kẻ khác, thích nhìn những sinh linh bé nhỏ như đàn kiến hoảng loạn bỏ chạy dưới chân mình. Cảm giác đó mang đến cho linh hồn y một sự thỏa mãn vô biên.

"Mười."

Y bắt đầu đếm ngược. Trong nhất thời, toàn thành rơi vào cơn náo loạn.

"Chín."

"Tám."

Đám tộc Bất Tử ở gần cổng thành liều mạng lao tới, thét gào thảm thiết cầu xin mở cửa.

"Bảy."

Ngày càng nhiều tộc Bất Tử đổ dồn về cổng thành, cùng nhau tham gia vào cuộc phá cổng điên cuồng.

"Sáu."

"Năm."

Một vết nứt hiện ra trên cánh cổng.

Chung Ánh Nhai ung dung giơ cao pháp trượng, tiếp tục đếm ngược lần cuối.

"Bốn."

"Ba."

Cửa thành bật mở. Hàng trăm tộc Bất Tử như đàn linh cẩu phát cuồng trên thảo nguyên thi nhau lao ra ngoài. Có kẻ ngã xuống rồi bị giẫm đạp dưới chân; có kẻ cản đường bị kẻ phía sau một đao chém chết; có kẻ tức giận quát tháo, giục người trước mau đi nhanh hơn. Ở phía xa vẫn còn vài nhóm tộc Bất Tử gồng mình chạy trối chết về phía này.

Một cảnh tượng... đẹp đẽ đến quá mức.

Và y chính là vị Thần minh thống trị tất cả bọn chúng.

"Hai."

Đầu pháp trượng khẽ phát ra ánh sáng lấp lánh.

"Một."

Vừa dứt lời, một luồng ánh sáng rực rỡ như thái dương bất ngờ giáng xuống, người thường chỉ thấy chói mắt đến rơi lệ còn tộc Bất Tử thì chẳng kịp kêu lên đã tan biến thành tro bụi giữa không trung.

Ma pháp ánh sáng bao phủ không chỉ bên trong mà cả bên ngoài thành. Những binh lính tộc Bất Tử còn tưởng mình đã thoát chết sau khi chạy ra khỏi thành, cuối cùng vẫn hồn phi phách tán trong quầng sáng ấy.

Thành phố này có hơn ba trăm ngàn dân cư, số tộc Bất Tử xâm lược vào khoảng một vạn, suốt cả tháng trời gây họa cho dân lành khiến binh sĩ chiến đấu kiệt quệ cũng không sao đuổi đi được. Vậy mà bây giờ chỉ vỏn vẹn một giây, mối hoạ này đã được giải quyết triệt để. Chung Ánh Nhai nghe thấy những lời xì xào hỗn tạp từ dân chúng bên dưới:

【Ôi thượng đế của tôi! Hầu tước Gladstone chắc là đấng cứu thế được thiên thượng phái tới cứu rỗi chúng ta!】

【Thật là sức mạnh khủng khiếp! Có Hầu tước Gladstone, vương quốc ta nhất định sẽ vĩnh viễn thái bình.】

【Không hổ là Tể tướng của vương quốc chúng ta!】

【Tôi không thể diễn tả nổi nữa rồi! Đây đúng là năng lực của Thần! Tôi phải may mắn lắm mới được chứng kiến cảnh tượng ngày hôm nay.】

Chung Ánh Nhai tự đặt cho mình một cái tên phương Tây — Samuel Gladstone. "Gladstone" mang ý nghĩa là chiếc túi du hành. Y chỉ xem cái tên này như một danh hiệu, một công cụ kết nối với quyền lực. Cái tên duy nhất y công nhận chỉ có một, đó là Chung Ánh Nhai.

Chỉ cần đến được Vùng đất Thần linh, y có thể hoàn toàn vứt bỏ cái tên "Samuel Gladstone" này.

— Y sắp đến được Vùng đất Thần linh rồi.

Tâm trạng của Chung Ánh Nhai vô cùng vui sướng.

Cư dân của Vùng đất Thần linh có thể ra vào tự do nhưng đối với người ngoài, nơi ấy mỗi 50 năm mới mở cửa một lần, kéo dài trong 5 ngày. Một tháng sau chính là ngày Vùng đất Thần linh mở cửa.

Từ năm 22 tuổi, y đã bắt đầu làm việc thiện mỗi ngày để tích lũy công đức, đến nay đã trải qua 21 năm rồi. Chừng ấy năm qua, tội nghiệt mà y gây ra lúc nhỏ khẳng định đã sớm trả xong. Hôm nay y lại tiêu diệt được đám tộc Bất Tử, cứu sống cả thành, chính là một công đức rất to lớn, có thể nói là như gấm thêm hoa.

"Á! Còn có sinh vật bóng tối nữa!" Binh lính dưới thành kinh hô.

Chỉ thấy một bóng người linh hoạt như thạch sùng bám lên tường thành, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Chung Ánh Nhai, thấp giọng nói: "Nhiệm vụ đã hoàn thành, thưa chủ nhân."

Là Commus.

18 tuổi, Commus đã rũ sạch vẻ ngoài non nớt của thiếu niên, chiều cao ngang bằng với Chung Ánh Nhai, bờ vai rộng rắn chắc, thân hình cường tráng hữu lực, đường nét trên gương mặt càng lúc càng sắc sảo cứng cỏi, đôi mắt xanh lục đậm sâu thẳm tàn khốc. Nếu lúc nhỏ hắn giống một chú sói con thì giờ đây hắn chính là con sói trưởng thành hung mãnh, đang chực chờ phát động thế tấn công.

Chủ nhân của hắn là Chung Ánh Nhai.

Chung Ánh Nhai dùng máu của mình nuôi lớn đứa nhỏ non nớt năm nào trở thành một người đàn ông trưởng thành cường tráng. Từ nhỏ Commus đã uống máu y mà lớn, người đàn ông này đối với y vừa ngưỡng mộ lại vừa lệ thuộc, trung thành tuyệt đối, không chút hai lòng. Tựa như một con chim nhỏ được con người nuôi lớn, cho dù có thả nó về tự nhiên, nó cũng sẽ bấu chặt vào tay người không chịu rời khỏi; dù có xua đuổi nó đi, nó sẽ bay một vòng rồi vẫn đậu lại trên vai chủ nhân mình.

Giờ đây Commus không cần uống máu để sống nữa, khi ma lực trong cơ thể dần trở nên mạnh mẽ, huyết mạch Thiên sứ trong người hắn cũng thức tỉnh theo.

Từ một năm trước, sau lưng hắn bắt đầu mọc ra hai chiếc cánh bằng da thịt. Quá trình mọc cánh rất đau đớn, có lúc giữa đêm khuya Chung Ánh Nhai sẽ bị tiếng lòng dồn dập của Commus đánh thức.

Y thường phát bệnh vào ban đêm, vì vậy hai người xưa nay vẫn luôn ngủ chung một giường, mỗi người đắp một chăn. Một khi y có động tĩnh gì Commus sẽ lập tức phản ứng ngay để y có thể an tâm ngon giấc.

【Đau quá đau quá đau quá, muốn lăn lộn khắp nơi, muốn cắn bàn, muốn cắn sàn nhà, muốn g.ặm c.ắn hết cả thế giới. Cứu mạng cứu mạng, có thể chém đứt hai cái thứ sau lưng này đi không? Mình không chịu nổi nữa rồi, a a a.】

Thiếu niên đang gào thét trong lòng lại nằm yên không động đậy, như thể đang ngủ rất ngon lành. Nguyên nhân là gì thì tiếng lòng của hắn cũng đã tiết lộ.

【Nhịn đi nhịn đi, Commus · Fitzgerald. Không được cử động, không được cử động, chủ nhân ngủ chưa sâu sẽ bị đánh thức mất. Hu hu hu, nhưng mà thật sự rất muốn ôm anh ấy, nếu được ôm chắc sẽ không còn đau nữa đâu!】

Chung Ánh Nhai sẽ thản nhiên ngồi dậy, giả vờ thức dậy để đi uống nước.

【A a a, chủ nhân tỉnh rồi! Cơ hội đây rồi, cơ hội đây rồi, đợi anh ấy quay lại đợi anh ấy quay lại.】

Y biết rõ thiếu niên sau lưng đang nhìn mình chăm chú như hổ rình mồi, y thong thả uống xong ly nước rồi trở về giường nằm xuống. Thiếu niên liền thừa cơ hội chui vào chăn ôm lấy y.

【Em tới rồi đây! Chủ nhân thơm quá đi mất, hì hì.】

Trong lòng nghĩ như vậy, miệng lại nói bằng chất giọng rất tội nghiệp: "Em gặp ác mộng rồi, chủ nhân. Em có thể ngủ cùng anh được không?"

Y nhắm mắt lại, nhàn nhạt "ừ" một tiếng.

【Bao nhiêu năm rồi, chiêu này lần nào dùng cũng hiệu quả hết trơn! Sao chủ nhân không có chút xíu cảnh giác nào hết vậy! Em đã mười bảy tuổi rồi, sao còn sợ ác mộng cơ chứ! Chủ nhân ngây thơ đơn thuần thế này thật khiến ma cà rồng lo lắng quá! Nhưng mà, đây cũng là một loại tương phản đáng yêu, hắc hắc!】

Chung Ánh Nhai: "......" Loại người chuyên bày mưu tính kế với người khác như nhóc thì đừng có lên tiếng đánh giá người khác nữa.

Tiếp theo, tiếng lòng của Commus cũng không còn kêu đau nữa, sau khi chui vào chăn của y, trong lòng hắn toàn là những ý nghĩ màu hồng trái tim bay phấp phới.

... Dù sao cũng nhỏ giọng hơn một chút, để Chung Ánh Nhai có thể ngủ một giấc yên ổn.

Commus không còn cần uống máu y, đối với việc Chung Ánh Nhai sắp đến Vùng đất Thần linh mà nói là một chuyện tốt. Nhưng tuy cơ thể đã "cai sữa", tinh thần có "cai sữa" được hay không thì không biết được.

— Y đi rồi, Commus phải làm sao?

...

"Ừm." Chung Ánh Nhai đơn giản đáp lại Commus một tiếng, nhấc chân bước lên tường thành, lập tức nhảy xuống. Có ma pháp gió hộ thể, áo bào tung bay phần phật, y đáp xuống mặt đất cao mười mấy mét một cách vững vàng.

【Chết tiệt a a a, người đàn ông này sao lại đẹp trai thế chứ! Đừng có đột ngột làm ra mấy hành động ngầu lòi như vậy được không anh ơi! Samuel! Cẩn thận làm bảo bối nhỏ của anh ngất vì vẻ đẹp trai của anh đó!】

Chung Ánh Nhai sải bước đi tới, Commus cũng nhanh chóng nhảy xuống, theo sát phía sau.

Y thầm nhủ, tên nhóc này đúng là càng ngày càng chẳng ra thể thống gì, gần đây trong lòng hắn thậm chí còn không gọi mình là "chủ nhân" nữa, mà gọi thẳng tên y... còn tự xưng là "bảo bối nhỏ", thật là sến súa hết chỗ nói.

"Chủ nhân."

"Chủ nhân."

Những thuộc hạ khác lần lượt đến hội họp với y.

"Bảo Thành chủ thu xếp cho dân chúng bị thương. Ta còn việc phải xử lý ở kinh đô, sáng mai khởi hành quay về."

"Vâng!"