Chiếc Nanh Huyết Khế

Chương 9



9.

Đêm đến, sau khi tắm rửa xong, Chung Ánh Nhai lật xem quyển sổ tập tranh cũ đã úa vàng theo năm tháng của mình.

Trong quyển sổ này, y đã vẽ ra những tưởng tượng của mình về "Vùng đất Thần linh" — những tòa lâu đài lơ lửng giữa tầng không, ba tầng vườn hoa nối tiếp nhau xanh mát, rồng phương Đông chao liệng giữa áng mây và những vị Thần linh thân thiện hiền hòa, họ cũng có tóc đen và mắt đen giống như y.

Từ năm 12 tuổi y đã bắt đầu vẽ. 31 năm trôi qua, y đã chỉnh sửa hàng vạn lần nhưng vẫn cảm thấy mình chưa thể tái hiện được 1% vẻ đẹp hùng vĩ mà bản thân đã hình dung trong đầu.

Chung Ánh Nhai chống cằm lật xem quyển sổ đã bị mình nhìn đi nhìn lại không biết bao nhiêu lần, dù mỗi một nét vẽ đều đã thuộc nằm lòng nhưng y vẫn chưa từng thấy chán.

【Hôm nay dáng vẻ của Samuel trên tường thành thật là quyến rũ quá sức tưởng tượng! Quá bảnh luôn! Nghĩ tới thôi cũng khiến người ta cảm thấy nóng hết cả người.】

Có loại suy nghĩ thế này không cần đoán cũng biết là ai.

Cánh cửa bị đẩy ra, Commus bưng một ly sữa nóng bước vào, nhẹ nhàng đặt xuống bên tay y.

【Aaaa, cái dáng vẻ lười biếng này của anh ấy đẹp muốn xỉu luôn! Ánh mắt thờ ơ này, làn da trắng muốt này... Ý! Samuel anh mặc áo kiểu gì vậy, sắp lộ hết vai ra rồi kìa!!】

Ban ngày phấn khích quá độ, giải phóng nhiều ma lực hơn mức cần thiết, lúc này cơ thể Chung Ánh Nhai đã mềm nhũn, không mấy để tâm đến chuyện y phục.

【Hú hồn hú vía, may là trong phòng không có ai khác. Mình có nên nhắc Samuel sửa lại áo không ta? Mà nếu nhắc thì không ngắm được sắc đẹp nữa, không nhắc thì lương tâm cắn rứt quá đi... hu hu...】

Trong lúc Commus đang tự mình dằn vặt khổ sở, Chung Ánh Nhai tiện tay kéo lại cổ áo lỏng lẻo rồi cầm ly sữa lên uống hết.

【Trời ơi trời ơi, góc nghiêng của ảnh lúc ngửa đầu lên đẹp dễ sợ luôn á! Sao trên đời lại có người đẹp đến mức này cơ chứ!】

Y đặt ly xuống, nhợt nhạt li.ếm chút sữa còn sót lại trên môi.

【Ôi chủ nhân của em ơi! Anh biết không, cú li.ếm vừa rồi của anh như li.ếm thẳng vào trong trái tim em luôn rồi, anh ơi anh có thể nào cũng li.ếm giúp bờ môi khô khốc này một cái không, sưởi ấm trái tim đang đói khát tình yêu này của em không!?】

Chung Ánh Nhai: "..."

Y thật sự không hiểu, làm sao trong đầu một con người lại có thể chứa được nhiều loại lời kịch như thế.

Y quay đầu nhìn sang Commus, người này mặt mày anh tuấn nghiêm nghị, chính khí lẫm liệt, hoàn toàn không giống như đang có suy nghĩ đen tối trong lòng.

"Chủ nhân, ngài có dặn dò gì không?"

"...Không có gì." Y dời mắt đi.

【Oh God! Anh ấy vừa chủ động nhìn mình kìa, có phải là ảnh thích mình rồi không? — Ờm, tự luyến một xíu thôi haha. Nhưng mà chỉ cần như vậy thôi mình cũng thấy vui lắm lắm rồi! Á á, đợi đã, có người tới! Không được để người khác nhìn thấy thân thể của Samuel! Thân thể anh ấy chỉ có mình là được nhìn thôi!】

Commus bình tĩnh đi đến bên y, cúi người dịu dàng nói: "Chủ nhân, để em giúp ngài cài lại y phục."

Chung Ánh Nhai liếc hắn một cái, lười biếng tựa lưng vào ghế, đây là ngầm đồng ý.

【A a a Xem cái cách ảnh liếc mình kìa! Sao trên đời lại có người đàn ông mị hoặc dữ vậy nè huhu, đời này không biết đến chừng nào mình mới có thể dụ dỗ anh ấy lên giường đây? Là kiểu lên giường c.ởi s.ạch quần áo ấy!!】

Commus mặt nghiêm túc giúp y kéo lại vạt áo.

【Hú hú, thấy được "cái đó" rồi! Hồng hồng mềm mềm, muốn li.ếm quá đi, muốn hút mạnh một cái nữa! Nhưng chắc là sẽ bị tát chết luôn.】

Chung Ánh Nhai thầm nghĩ, biết vậy thì tốt.

Commus khéo léo giúp y thắt một chiếc nơ bướm hoàn mỹ nơi cổ áo, đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, hắn đứng dậy đi mở cửa.

Người tới là một vị đại thần trong nội các — Bá tước Bank.

Ông là một quý ông trung niên nhã nhặn, dù đã 9 giờ tối vẫn ăn mặc lễ phục chỉnh tề.

"Kính chào Hầu tước Gladstone đáng kính, mong rằng tôi không quấy rầy giờ nghỉ ngơi của ngài." Ông tháo mũ, cúi mình hành lễ.

Chung Ánh Nhai không đứng dậy, chỉ thản nhiên nói: "Bá tước Bank, có việc gì sao?"

"Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện hôm nay, cảm thấy cần thiết phải nói chuyện với ngài một chút." Bá tước Bank mở lời, "Có thể ngài sẽ cho là tôi lo chuyện bao đồng nhưng hành động đếm ngược và trêu đùa đám binh lính tộc Bất Tử trên tường thành ban ngày của ngài... tôi cho rằng không thỏa đáng."

"Không thỏa đáng ở chỗ nào?"

"Cá nhân tôi nghĩ rằng, nếu ngài đã có đủ năng lực để tiêu diệt chúng bất kỳ lúc nào thì nên cho chúng một cái kết dứt khoát. Dùng chúng làm trò tiêu khiển chỉ làm mất đi phong thái của bậc cường giả, hơn nữa còn tổn hại đến thể diện của hoàng thất. Ngài..."

Chung Ánh Nhai ngắt lời: "Bá tước Bank."

Y đứng lên, thân hình thon gầy cao hơn nửa cái đầu so với đối phương, tạo thành cảm giác áp bách rõ rệt, "Khi ngài nghĩ cho bọn người tộc Bất Tử, ngài đã từng nghĩ tới dân thường vô tội đã bị thương và chết thảm trong hơn một tháng qua chưa? Cho chúng một cái chết dễ dàng... đâu thể xoa dịu thù hận của dân chúng được."

Thực ra, Chung Ánh Nhai hoàn toàn không mấy để tâm đến dân chúng. Y chỉ muốn tự mình vui vẻ mà thôi.

"Ngài có nghe thấy tiếng hoan hô của dân chúng khi tộc Bất Tử bỏ chạy không? Có nghe thấy tiếng reo mừng khi chúng chết sạch không?" Giọng nói của Chung Ánh Nhai vang vọng, từng từ rắn rỏi hữu lực. "Còn lúc tôi đang giao chiến với thủ lĩnh tộc Bất Tử, đứng trên tường thành thi triển ma pháp tiêu diệt sạch đám quái vật đó... thì ngài đang ở đâu? Hửm?"

Chung Ánh Nhai từng bước ép sát khiến Bá tước Bank nghẹn họng không đáp được: "Cái đó..."

"Bỏ chén trà trong tay ngài xuống đi, bước ra khỏi nhà kính ấm áp của ngài, nhìn xem thế giới này ra sao, thưa Bá tước Bank đáng kính." Y nói từng câu từng chữ một, lời lẽ vô cùng trào phúng "Đừng dùng đầu lưỡi để ba hoa, cũng đừng bình luận người khác mà nên làm nhiều chuyện thiết thực hơn một chút. Như vậy ngài sẽ phát hiện trên đời này có rất nhiều chuyện không phải cứ nói đôi ba câu là xong được. Hơn nữa sống sót trong thế giới rối ren này... vốn không phải chuyện dễ dàng gì."

Bá tước Bank không cãi lại được, cuối cùng đành cúi đầu xin lỗi, rời đi.

Chung Ánh Nhai đứng tại chỗ, hơi thở vẫn còn chưa ổn định.

【A a a! Đám quý tộc đáng ghét này! Rất hiếm khi nghe Samuel nói một hơi dài như thế, chắc anh ấy tức giận lắm rồi!】

Commus ôm lấy eo y từ phía sau, an ủi: "Chủ nhân đừng giận đừng giận! Đám người đó toàn là lũ không có đầu óc, chỉ biết đứng một chỗ dùng miệng lưỡi chỉ đạo người khác thôi. Là con người mà lại đi thông cảm cho sinh vật bóng tối, đúng là nực cười hết sức!"

【Ủa, hình như mình cũng là sinh vật bóng tối mà. Thôi kệ đi!】

"Anh không sao." Chung Ánh Nhai bình tĩnh nói.

"Chủ nhân mệt lắm rồi phải không? Em ôm ngài lên giường nghỉ một lát nhé?"

Chung Ánh Nhai khoác cánh tay lên vai hắn, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.

【A a a! Samuel chịu để mình ôm rồi, chắc là anh ấy mệt lắm.】

Đúng là y mệt thật.

Commus nhẹ nhàng đặt y nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại, tóc đen rủ tán loạn trên gối, ánh đèn rực rỡ chiếu vào khiến mắt y hơi đau nhức.

Y mệt mỏi vì những trò đấu đá giả tạo giữa loài người, vì sự hai mặt của họ.

Con người khi giao tiếp luôn cố tình làm ra vẻ đoan chính, đem tất cả cảm xúc tiêu cực giấu vào bên trong, như vậy có thể giảm bớt xung đột và tránh tổn thương người khác.

Mà y lại có thể nghe được tiếng lòng của họ. Điều đó có nghĩa là y trực tiếp xuyên qua cái "vỏ bọc xã giao" mà người khác dựng lên, không thể nào tránh khỏi, lúc nào y cũng bị bắt buộc phải đối diện với những góc tối cùng ác ý thuần túy nhất trong lòng người khác.

【Loại người chỉ biết lấy việc đùa cợt kẻ khác làm thú vui như ngươi, dựa vào cái gì mà được bệ hạ ưu ái chứ?】

Đây là câu y nghe được từ nội tâm của Bá tước Bank với vẻ ngoài lịch thiệp và nhã nhặn.

【Nhất định là do ngươi đã trao đổi gì đó với ác ma mới có được thứ sức mạnh ấy, suốt ngày dính líu với đám sinh vật bóng tối, thật ghê tởm, ở chung một phòng với ngươi ta còn thấy bẩn thân mình.】

Thời thiếu niên y đã dành phần lớn thời gian để tu luyện ma pháp và trau dồi tri thức, hầu như mỗi ngày đều chỉ có hai tiếng để ngủ. Quả thật y đã từng lập khế ước với ác ma nhưng Chung Ánh Nhai đã phải trả cái giá bằng cái đau x.ác th.ịt, giày vò y sống không bằng chết. Đám "sinh vật bóng tối" dưới trướng y đều được y quản thúc nghiêm ngặt, họ đang làm việc thiện từng ngày, còn y chỉ đang tận dụng sức mạnh của mình một cách hợp lý mà thôi, chưa từng làm điều gì sai trái cả.

【Một tên Đông phương ti tiện như ngươi mà cũng dám vênh váo ở đây à? Dám nói chuyện với ta như thế sao? Ta phải giết ngươi, giết ngươi! Ta sẽ dùng tất cả hình phạt tàn khốc nhất thế gian lên người ngươi, để ngươi bị tra tấn đến chết...】

Chung Ánh Nhai biết, cho dù y đã tự đặt cho mình một cái tên phương Tây, cho dù y đã có vô số cống hiến cho vương quốc này thì trong mắt họ y vẫn không phải là "người một nhà", chỉ vì gương mặt thuần nét phương Đông của y, vì nơi đây không phải là quê hương thuộc về y.

Ngay cả vị quốc vương kia tuy ngoài mặt tỏ ra xem trọng và phong chức tước Tể tướng tối cao cho y, thực chất ông cũng chỉ là muốn lợi dụng ma pháp cường đại và năng lực trị quốc của y mà thôi. Quốc vương luôn đề phòng y, lo rằng y sẽ cướp lấy ngôi vị của mình, trong lòng luôn có phán xét "Samuel chỉ là một kẻ phương Đông."

Không sao cả.

Y đưa tay che mắt, ép mình phải quên đi những lần đọc tâm khiến người ta rét lạnh, không ngừng tự nhủ rằng: Chỉ còn một tháng cuối cùng thôi, ráng chịu thêm một chút nữa.

Tấm chăn quấn quanh người y, một cơ thể ấm áp khác chui vào, đầu tóc mềm mại cọ cọ lên mặt y, đôi môi vụng về hôn lên cổ y một cái, "Chủ nhân buồn ngủ rồi, vậy anh ngủ nhanh đi."

【Đau lòng quá đau lòng quá, anh ấy vất vả như thế mà còn bị người ta chê bai. Mình muốn an ủi chủ nhân quá... nhưng lại sợ đụng đến nỗi buồn của chủ nhân, hay là không nói gì thì hơn.】

Commus có bản năng nhạy bén của loài dã thú, hắn biết lúc này điều Samuel cần nhất không phải là lời nói, mà là một cái ôm hoặc một nụ hôn.

Chung Ánh Nhai xoa đầu người đang nằm trên người mình, giống như y từng xoa đầu của Commus lúc nhỏ, y khẽ gọi: "Commus..."

Y định nói rằng bản thân sắp rời khỏi hắn rồi, sẽ đi đến một nơi rất xa. Thế nhưng khi đối diện với đôi mắt màu xanh lục sâu thẳm kia y lại không thể nói được lời nào.

Y có thể tưởng tượng được phản ứng sau đó của Commus, mà y thì vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt.

— Thôi vậy.

Y ngồi dậy, luồn những ngón tay vào mái tóc của mình rồi hất chúng ra sau đầu, ánh mắt rủ xuống nhìn Commus, nói: "Cởi áo ra, để anh xem cánh của em."

【A a a, lại bị Samuel bất ngờ làm rung động rồi! Samuel! Cái anh vừa hất không phải tóc mà là trái tim của em đó!】

【Cái gì cái gì? Muốn xem thân thể của em? Xem rồi anh phải chịu trách nhiệm với em đó, nếu anh không chịu trách nhiệm thì em sẽ không cho anh xem đâu!】

Trong lòng thì gào thét dữ dội như thế nhưng Commus lại ngoan ngoãn cởi từng chiếc cúc áo, không một chút chần chờ cởi áo khoác ngoài, xoay người lại phơi bày lưng ra trước mặt Chung Ánh Nhai, đồng thời chầm chậm giang ra đôi cánh đang cuộn lại của mình.

Trước kia đôi cánh của hắn chỉ nhỏ bằng cánh gà, bây giờ nó đã dài bằng nửa cánh tay, lớp da thịt mỏng màu hồng nhạt phủ lấy khung xương cứng cáp, từng sợi mạch máu xanh hằn rõ lên lớp da, ở gốc cánh còn lưa thưa mọc ra vài chiếc lông vũ màu trắng.

Thiên sứ là biểu tượng của ánh sáng, ma cà rồng lại đại diện cho bóng tối. Theo lẽ thường, người mang dòng máu Thiên sứ tuyệt đối không thể bị chuyển hóa thành ma cà rồng — năng lực đối chọi giữa ánh sáng và bóng tối sẽ khiến họ nổ tung ngay lập tức.

Nhưng Commus lại là kỳ tích trong hàng vạn sinh linh, tựa như một liều thuốc tiên mà ông trời ban xuống để khắc chế bệnh tật trong cơ thể Chung Ánh Nhai.

Đầu ngón tay y chạm nhẹ lên đôi cánh còn non nớt kia, từ đầu cánh vuốt đến tận gốc.

【A a a đừng sờ vào chỗ đó! Đừng sờ mà! Em sắp cứng lên rồi! Samuel, anh có biết mình đang khiêu khích cái gì không? Anh đang dụ dỗ một con mãnh thú sắp xổng chuồng đó! Anh làm em muốn nhào tới l.ột s.ạch quần áo trên người anh, g.ặm c.ắn khắp thân thể anh, cả ti ti lẫn chym chym luôn! Hừ hừ, anh sợ chưa, run người chưa?! Đến lúc đó cho dù anh có rưng rưng nước mắt cầu xin em dừng lại, em cũng không ngừng đâu nhé~ Đều do anh trêu chọc em trước mà!】

Trong lòng gào rú kinh thiên động địa nhưng thực tế ma cà rồng lại im lặng như gà, toàn thân bất động để mặc cho y vu.ốt ve, cơ thể chỉ hơi run lên theo phản xạ tự nhiên.

Chung Ánh Nhai: "......"

Nhiều năm rồi, y đã quá quen với chuyện này. Chung Ánh Nhai thu tay lại.

【Ủa sao không sờ nữa anh ơi? Đừng ngừng mà! Samuel, tiếp tục đi! Sờ em đến chết luôn cũng được!】

【Aida, sao lại nằm xuống rồi? Anh không tiếp tục chiêm ngưỡng thân thể em nữa sao?】

Commus không có ý định mặc áo lại, xoay người qua giả vờ như không biết gì, gọi một tiếng: "Chủ nhân."

【Mau nhìn em nè mau nhìn em nè! Em đặc biệt tập cơ tay với cơ bụng để cho anh ngắm đó! Có đẹp trai không anh? Đẹp không?】

【A a a sao lại nhắm mắt rồi? Samuel, anh mở mắt ra đi! Nhìn cơ bắp siêu đỉnh của em nè!】

【Huhuhu cứu tôi với! Sao anh ấy còn quay mặt đi luôn rồi?!】

【Em hiểu rồi! Nhất định là do thân thể của em quá đỗi quyến rũ nên anh xấu hổ không dám nhìn thẳng đúng không? Em hiểu mà, Samuel! Anh đúng là bảo bối nhỏ dễ đỏ mặt, em chỉ muốn hôn anh một cái thật kêu, sau đó nhìn anh mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng nói 'đừng mà' thôi á~】

Chung Ánh Nhai: "......"

Y càng lúc càng cảm thấy hình tượng bản thân trong lòng Commus đã sai lệch đến mức không cứu nổi nữa rồi.

— Rõ ràng lúc ban đầu tên nhóc này mới đi theo y, còn lén lút gọi y là "cha" trong lòng kia mà.