Chiêm Ảnh Du Ca

Chương 3



Du Xu cất kỹ phương thuốc, xin lỗi nói một câu “xin lượng thứ” rồi được Du Lệ đỡ xuống xe ngựa.

Thấy mọi việc đã thành công, cả nhóm không chần chừ nữa, lập tức rút lui.

Để tránh xảy ra biến cố, bọn họ phải rời kinh ngay lập tức.

Du Xu bị mù, chỉ có thể bám sát bên cạnh Du Lệ.

Đi được một đoạn đường, phía trước có đội tuần tra của quan binh đi qua, mấy người liền tạm thời nấp vào trong hẻm.

Phong Lâm liếc nhìn thanh đao Du Lệ đã cất đi, lưỡi đao sạch sẽ không dính máu.

“Thật sự không cần giết Dương thái y sao?”

Du Lệ nói không cần: “Dương thái y rất hiểu quy củ, sẽ không làm loạn. Hơn nữa, những năm trước dịch bệnh hoành hành, người này đã chủ động xin đi đến vùng dịch phát thuốc, thân mình làm gương. Một đại phu như vậy, không thể giết.”

Hắn ta nói: “Những kẻ đáng giết chính là những quan lại tham lam, hủ bại, coi thường mạng người.”

Lời này khiến Vệ Trạch Ngôn trầm ngâm một lát, hắn đột nhiên hỏi một câu.

“Nếu người như Định Quốc Công rơi vào tay chúng ta thì có nên giết không?”

Lời này khiến mọi người sững sờ, Du Lệ không hiểu sao lại không lập tức trả lời câu hỏi này.

Định Quốc Công chiến đấu vì triều đình, còn bọn họ lại phục vụ cho phản vương.

Thế nhưng Định Quốc Công là người có uy quyền nhưng không lạm dụng quyền lực, nghiêm khắc nhưng chưa bao giờ giết người bừa bãi.

Ngay cả Viên Vương cũng nói: “Nếu Chiêm Tư Bách sinh ra ở đất Tần, ta nhất định sẽ kết giao huynh đệ với hắn.”

Mấy người nhất thời không nói gì, chỉ có tiếng bước chân của binh lính tuần tra trên đường phố dần dần xa.

Du Xu yên lặng lắng nghe, lúc này khẽ cười một tiếng.

Ba nam nhân đều nhìn về phía nàng.

Đôi mắt khép hờ của nàng mở ra, tụ lại vài phần ánh sáng.

“Ba vị đại ca không bằng nghĩ xem, nếu chúng ta rơi vào tay Định Quốc Công, hắn sẽ xử lý thế nào?”

“Chắc chắn sẽ giết không tha.” Ba người đồng thanh.

Lời vừa dứt, mọi người đều cười lắc đầu.

Bậc cột trụ triều đình như Định Quốc Công Chiêm Tư Bách sẽ không hề do dự dù chỉ một khoảnh khắc khi đối phó với những kẻ phản loạn như bọn họ.

Mọi người cười bất lực, Du Lệ lại trả lời câu hỏi trước đó:

“Nếu Chiêm Tư Bách rơi vào tay ta, ta sẽ cho hắn chết một cách thống khoái. Nhưng cũng chỉ vậy thôi. Hắn tuy không phải gian thần nhưng lại bảo vệ những kẻ làm điều xằng bậy này.”

“Tiếp tay cho kẻ xấu, đáng phải chết.”

Du Xu nghe những lời này, đôi mắt khẽ cụp xuống.

Năm năm trước, huynh muội bọn họ vẫn chỉ là con cái của một gia đình thương nhân bình thường, trong nhà bao thầu hai ngọn núi để trồng đào tiên.

Huynh trưởng nàng là Du Lệ chẳng hề có chút hứng thú nào với công việc nhà, chỉ một lòng hướng về võ thuật. Phụ thân tức đến mức muốn đánh gãy chân hắn ta, dù vậy, hắn ta vẫn nhất quyết đến võ quán học võ.

Ông không còn cách nào, chỉ có thể dựa vào nữ nhi sớm thông minh để giúp đỡ.

Lúc ấy Du Xu mười ba tuổi, ba năm nữa là đến tuổi gả đi. Phụ mẫu không nỡ, suy nghĩ không biết có nên tìm một nam nhân về ở rể hay không.

Du Xu không có ý kiến gì, như vậy công việc nhà có người quản lý, huynh trưởng nàng cũng có thể chuyên tâm học võ.

Thế nhưng chuyện con rể còn chưa đâu vào đâu, Du gia lại gặp vận may, số đào tiên họ trồng được chọn làm cống phẩm.

Du gia bỗng chốc trở nên quyền thế, những người muốn làm con rể của Du Xu sắp sửa chen chúc nhau đạp đổ cửa nhà rồi.

Thế nhưng vận may mà người đời cho là cực tốt ấy, lại bất ngờ xảy ra chuyển biến.

Lô đào tiên cống phẩm ấy thuận lợi đưa vào hoàng thành. Trước khi đến tay tiểu hoàng đế, chúng được đưa cho thái giám thử thức ăn trước.

Vị thái giám kia không hiểu sao, sau khi ăn hai miếng đào thì đột nhiên sùi bọt mép, ngay trước mặt tiểu hoàng đế, thẳng cẳng ngã xuống…

Du gia bị tịch thu tài sản.

Không chỉ bị tru di tam tộc, mà còn liên lụy đến ngũ tộc (*).

(*) Tru di ngũ tộc: là một hình phạt tàn khốc, giết toàn bộ người trong dòng tộc, bao gồm cả con cháu.

Du gia sụp đổ chỉ trong một đêm, thậm chí không có bất kỳ cơ hội nào để xoay chuyển tình thế.

Hình phạt nặng nề như vậy là do chính hoàng đế đích thân ra lệnh, không ai có thể ngăn cản.