Chiêm Ảnh Du Ca

Chương 4



Du Lệ đang ở ngoài học võ nên thoát được một kiếp, khi trở về nhà, căn nhà năm gian rộng lớn của mình đã bị thiêu rụi thành tro.

Hắn ta bước qua cánh cổng, ngoài những tro bụi đen kịt bay khắp trời, còn lại là những vết máu loang lổ khắp nơi.

Đôi mắt Du Lệ đỏ hoe vì máu trên nền đất. Hắn ta gầm lên, giương cao đại đao muốn lao đến kinh thành trả thù, nhưng lại bị Du Xu không biết từ đâu xông ra ôm chặt lấy eo.

Hắn ta kinh ngạc nhìn muội muội mình.

Tiểu cô nương trốn trong ngăn bí mật suốt năm ngày năm đêm, đôi mắt to tròn càng nổi bật trên gương mặt gầy gò, mắt nàng đầy tơ máu, khẽ gọi một tiếng “huynh trưởng” mà giọng đã khản đặc.

Du Lệ nhìn thấy cảnh tượng này mà còn suýt mất đi lý trí, còn muội muội nhỏ bé của hắn ta, lại từ đầu đến cuối đã chứng kiến tất cả…

Nàng ôm chặt lấy eo hắn ta.

Nàng không nói gì, những giọt nước mắt to như hạt đậu thi nhau lăn xuống, nàng vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực Du Lệ.

Du Lệ đau lòng đến run rẩy, hắn ta ném đao xuống, ôm chặt lấy nàng.

Hắn ta biết hắn ta không thể lao ra điên cuồng trả thù nữa, hắn ta phải sống, phải mang theo muội muội A Xu sống sót.

Thế nhưng khắp thiên hạ, đất nào chẳng của vua. Du Lệ chỉ có thể đưa Du Xu lên núi làm cướp.

May mắn thay, hắn ta có đao pháp cực kỳ tinh xảo, rất nhanh đã nổi danh trong giới sơn phỉ (*).

(*) Sơn phỉ: cướp núi, thổ phỉ.

Năm sau, Viên Vương dấy binh làm phản, chiếm đất Tần đối đầu với triều đình.

Du Lệ lập tức đi theo.

Ở đất Tần, Du Lệ từ một tiểu binh ở Dực Thành, từng bước trở thành thống lĩnh Dực Thành, sau đó lập được nhiều chiến công hiển hách. Danh tiếng Dực Thành tướng quân cũng được truyền đi, dần dần trở thành cánh tay đắc lực của Viên Vương.

Nhưng từ góc độ của triều đình, Viên Vương là phản vương, còn Du Lệ chính là gian thần phản tặc không thể nghi ngờ.

Bất kể trong hoàn cảnh nào, Định Quốc Công Chiêm Tư Bách sẽ không tha cho Du Lệ, mà Du Lệ cũng không cần làm một người nhân nghĩa gì.

Tiếng bước chân của đội tuần tra đã xa dần.

Một làn gió xoáy tròn lướt qua góc tường, không biết từ lúc nào mây đen đã tích tụ trên bầu trời kinh thành, trời âm u như sắp đổ mưa.

Du Lệ buộc dây thắt lưng vào cổ tay Du Xu: “A Xu đi theo sát ta, chúng ta rời kinh.”

“Được.”

Cả nhóm lập tức quay ra phố.

Tưởng rằng trên đường không còn quan lại, ai ngờ, đột nhiên có một đội nhân mã từ phía sau phi nước đại đến.

Người dẫn đầu có dáng người cao ráo, đôi mắt cực kỳ sắc bén, lập tức nhìn chằm chằm vào mấy người.

Đặc biệt là nhìn chằm chằm vào vật trên lưng Phong Lâm, và thanh đại đao bọc vải trong tay Du Lệ.

Người kia nheo mắt: “Ai đó? Đứng lại!”

Biến cố xảy ra chỉ trong một tích tắc.

Phong Lâm lập tức rút mũi tên sau lưng, giương cung bắn tên một cách thành thạo.

Mũi tên bay thẳng đến người đang ngồi trên ngựa dẫn đầu. Người kia vội vàng né tránh nhưng lại bị bắn trúng ngựa.

Con ngựa hí vang, đường phố lập tức hỗn loạn.

Du Lệ và những người khác tranh thủ một đường sống, lập tức lao nhanh như bay.

Thế nhưng bọn họ làm sao có thể ngờ rằng, hướng họ chạy lại vừa vặn có một đội quân lớn vừa mới vào kinh.

Vị tướng lĩnh bị bắn trúng ngựa đã chạy đến, tài bắn tên của hắn không hề kém Phong Lâm chút nào, một mũi tên xé gió bay tới, thẳng về phía Du Xu đang đi sau cùng.

Nói thì chậm, lúc đó thì nhanh, tai Du Xu thính hơn mắt, nàng nghiêng người né tránh sang một bên.

Nàng vừa vặn tránh được chỗ hiểm, nhưng mũi tên lại bắn đứt sợi dây nối giữa nàng và Du Lệ.

Du Lệ vội vàng quay lại kéo nàng.

Du Xu lại nghe rất rõ ràng, bốn phía đã có một lượng lớn quan binh tràn tới.

Lúc này lại có một mũi tên bay tới, Du Lệ che chắn cho Du Xu, suýt chút nữa bị bắn trúng đùi.

Du Xu ngay lập tức hạ quyết tâm.

“Huynh mau chạy đi, đừng lo cho muội nữa!”

Du Xu biết đôi mắt đã mù lòa của mình chỉ khiến hắn ta bị liên lụy không thể thoát thân. Nàng lập tức cắn răng, loạng choạng chạy vào một cửa hiệu ven đường.

“A Xu!”

Ngay lúc này, Phong Lâm và Vệ Trạch Ngôn đã nhìn thấy một con hẻm vắng người, không kịp nghĩ nhiều, kéo Du Lệ chạy thẳng vào con hẻm đó.