Bố mẹ tôi qua đời, toàn bộ tài sản đều thuộc về tôi.
Nhưng rồi đùng một cái, tôi nhận được thông báo thanh toán hóa đơn điện nước khổng lồ.
Kỳ lạ là căn nhà đó từ khi mua tới giờ vẫn chưa có ai ở cả, sao lại phát sinh chi phí?
Tôi quay về căn nhà ấy, và sốc nặng hơn khi phát hiện… có một gia đình lạ mặt đang ngang nhiên chiếm dụng nhà tôi!
Chương 1:
Bố mẹ mất, tôi là con một, nghiễm nhiên thừa kế toàn bộ tài sản của gia đình.
Ngoài nhà đất, họ còn để lại cho tôi một khoản tiết kiệm kếch xù.
Chỉ cần cả đời này tôi không ăn chơi sa đọa, không bao nuôi mấy chàng trai trẻ, thì cả đời này tôi sẽ chẳng bao giờ phải lo chuyện cơm áo gạo tiền.
Sau một thời gian chìm trong buồn bã, cuối cùng tôi không còn tuyệt vọng đến mức muốn c.h.ế.t nữa.
Tôi bắt đầu làm các thủ tục chuyển nhượng tài sản.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Thiên Thiên, em làm xong hết giấy tờ chuyển nhượng chưa?”
Vừa bước ra khỏi trung tâm giao dịch bất động sản, tôi nhận được cuộc gọi từ bạn trai — Tạ Đình.
Tôi và Tạ Đình đã bên nhau được hai năm, tình cảm rất ổn định.
Sau khi bố mẹ tôi qua đời, cũng may là có anh luôn ở bên, nếu không tôi đã chẳng thể gượng dậy nổi.
Ting—
Chuông điện thoại vang lên.
Tôi nhìn lướt qua dãy số lạ, trong lòng thấy hơi kỳ lạ.
“Tạ Đình, em nghe máy đã nhé, có người lạ đang gọi đến.”
Tạ Đình mỉm cười hiền: “Ừ, em cứ lo việc đi.”
Tôi bấm nhận cuộc gọi.
“Chào cô Kiều Chi Thiên, tôi gọi từ ban quản lý khu Thái Hoa. Cô vẫn chưa đóng phí quản lý năm nay, ngoài ra còn nợ một khoản tiền điện nước khá lớn. Nếu không thanh toán trong tháng này, khu sẽ cắt toàn bộ điện nước nhà cô.”
Hả?
Chuyện này vô lý thật.
Tôi chưa từng ở căn nhà đó một ngày nào, phí quản lý còn tạm hiểu được, chứ điện nước là thế nào?
Tôi thắc mắc: “Nhưng nhà đó có ai ở đâu? Sao lại có tiền điện nước?”
Đầu dây bên kia bỗng dưng im lặng kỳ quái.
Tôi không nhịn được hỏi tiếp: “Alo, anh còn đó không? Không phải lừa đảo chứ?”
Người bên kia cuống quýt: “Còn, còn chứ ạ! Tôi không phải lừa đảo đâu. Cô Kiều, lát nữa tôi sẽ nhắn thông tin chi tiết để cô xác minh. Mà tôi khuyên cô nên tranh thủ về khu Thái Hoa xem tình hình nhà mình một chuyến.”
Cuộc gọi kết thúc, tôi vẫn cảm thấy mơ hồ khó hiểu.
Ngay sau đó điện thoại hiện lên một tin nhắn — tôi lập tức mở ra xem và sững sờ trước con số trên màn hình.
Tôi tức điên…
Chưa đầy một năm mà tiền điện nước cao khủng khiếp như vậy? Sao không đi cướp luôn cho rồi?
Tôi vội vàng lục lại hồ sơ nhà đất và giấy chứng nhận sở hữu. Quả nhiên, gia đình tôi có một căn hộ ở khu Thái Hoa.
Đó là căn nhà mẹ tôi mua mấy năm trước ở thành phố bên cạnh, lúc ấy bà nói mua để dành, phòng khi cần thì dùng tới.
Từ đó đến nay vẫn chưa ai ở.
Vậy thì tiền điện nước đó ở đâu ra?
Không ổn rồi. Tôi phải đến khu Thái Hoa ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khu Thái Hoa nằm ở thành phố bên cạnh, sáng sớm hôm sau tôi liền lên đường qua đó.
Đây là khu chung cư tầm trung, hệ thống an ninh khá ổn.
Tôi vừa tới cổng, còn chưa kịp bước vào thì đã bị một chú bảo vệ to cao chặn lại.
“Khoan đã cô gái, hình như cô không phải cư dân ở đây đúng không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn chú ấy — trông không dễ nói chuyện chút nào.
Lúc này, chú bảo vệ đang đứng gác bên kia cũng bước lại gần khi thấy tình hình.
Hai anh bảo vệ này đúng là làm việc quá nghiêm túc rồi.
Tôi vội mở túi đeo, lục lọi một hồi rồi lấy sổ đỏ ra, đưa trước mặt hai người họ.
“Tôi là chủ của căn hộ 1101, tòa 154. Hôm qua bên ban quản lý có gọi cho tôi, nói về tiền điện nước bị nợ. Tôi đến kiểm tra.”
Nghe tôi nói vậy, cả hai đều sững lại.
Chú bảo vệ hỏi tôi ban nãy quay sang người bên cạnh, ánh mắt phức tạp.
Không hiểu sao, tôi thấy trong mắt họ thoáng qua chút gì đó giống như… thương hại?
Họ nhìn nhau vài giây, rồi đồng loạt thở dài, sau đó còn chu đáo mở cổng cho tôi vào.
Tôi: “??”
Gì vậy trời? Là sao?
Nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều nữa, mau chóng tìm đến căn hộ của mình.
Tôi lên tầng 11, căn hộ của tôi nằm phía bên trái.
Nhưng kỳ lạ là, rõ ràng đây là nhà mới để trống mấy năm rồi — sao lại có một cái kệ giày cũ kỹ đặt ngay trước cửa?
Chẳng lẽ hàng xóm đối diện thấy nhà tôi bỏ không nên tiện tay để nhờ?
Hai bên cánh cửa dính đầy vết bẩn, bị vẽ bậy lung tung.
Chắc lại là trò nghịch ngợm của mấy đứa nhỏ nhà nào đó.
Chút nữa tôi phải qua hỏi thăm hàng xóm đối diện mới được.
Tôi thở dài, lấy chìa khóa ra định mở cửa.
Không ngờ — chìa chẳng thể tra vào ổ.
Tôi thử xoay trái, xoay phải, thử đi thử lại mấy lần… đều vô ích.
Ngẩng đầu nhìn lên biển số: 1101.
Đúng rồi mà, chính là căn này.
Chẳng lẽ mẹ tôi trước đó đã thay khóa?
Không hợp lý, mẹ tôi là người cẩn thận. Nếu có thay khóa, bà chắc chắn đã nói với tôi.
Tôi đứng tại chỗ suy nghĩ, thì sau lưng bỗng vang lên tiếng cửa mở khe khẽ.
Quay đầu lại, tôi bắt gặp ánh mắt của cô hàng xóm đối diện.
Tôi mỉm cười lễ phép: “Cháu chào cô, cháu…”
Không ngờ, cô ấy vừa nhìn thấy tôi là như thấy ma vậy — biểu cảm hoảng hốt, tốc độ đóng cửa nhanh đến mức khiến tôi không kịp phản ứng.
Tôi: ……
Miệng tôi còn chưa kịp ngậm lại, tay vẫn đang lơ lửng giữa không trung, cứ như tôi là thứ virus đáng sợ nào đó.
Chuyện gì vậy? Gì mà thiếu lịch sự dữ vậy?
Tôi không cam tâm, bước vài bước tới trước cửa nhà cô ấy, giơ tay gõ cửa.