Tôi như người mất hồn đi về nhà.
Trước khi khép cửa, tôi mới sực nhớ dặn dò:
“Dì Lâm, chuyện này… tạm thời đừng nói với ai nhé.”
Dì ấy vội gật đầu:
“Yên tâm, dì biết nặng nhẹ. Có chuyện gì thì tìm dì, đừng sợ.”
Một lúc sau, Tạ Đình về tới nhà.
Anh ta ách theo cả đống đồ ăn tôi thích.
Cửa hàng bánh đó nổi tiếng lắm nên phải xếp hàng dài mới mua được, vậy mà anh ta vẫn mua cho tôi.
Tạ Đình tháo khẩu trang, để bánh vào đĩa, đưa tận tay cho tôi:
“Thiên Thiên, mau ăn đi, bánh vừa ra lò đấy. Để nguội mất ngon.”
Một người đàn ông luôn chu đáo vì tôi như vậy, chúng tôi đã yêu nhau suốt hai năm trời, tôi tưởng như đã hiểu rõ mọi thứ về anh.
Nhưng tại sao — mấy ngày nay anh ra ngoài lúc nào cũng đeo khẩu trang?
Rõ ràng trước đây anh ghét phải đeo khẩu trang cơ mà?
Anh đang giấu tôi điều gì?
Thật ra, chỉ cần ngồi ngẫm lại, rất nhiều chi tiết vô lý đã từng xuất hiện… nhưng tôi không để ý.
Từ sau khi uống thuốc an thần, tôi luôn ngủ rất sâu, ban đêm không còn bị đánh thức bởi bất cứ âm thanh nào nữa.
Tối hôm đó, tôi giả vờ uống thuốc, rồi lên giường nằm, khép mắt giả vờ ngủ.
Đến nửa đêm, người nằm cạnh tôi lặng lẽ ngồi dậy.
Tiếng loạt xoạt nhỏ nhẹ vang lên — là tiếng thay quần áo.
Sau đó… Tạ Đình rời khỏi phòng.
Tôi lặng lẽ bám theo sau, thấy Tạ Đình đi vào phòng nghỉ của khu chung cư, rồi ngồi xuống trước mặt mấy người đang chờ sẵn ở đó.
Mà mấy người ấy… lại chính là cái gia đình quái đản từng chiếm nhà tôi!
Ngay trước mắt tôi, Tạ Đình mở miệng gọi hai kẻ kia:
“Bố, mẹ.”
Cả người tôi như bị sét đánh trúng.
Tất cả mọi niềm tin tôi từng có — sụp đổ trong nháy mắt.
Những chuyện kỳ quặc thời gian gần đây… cuối cùng cũng có lời giải.
Tôi nghe rõ rành rọt Tạ Đình nói:
“Ban đầu con chỉ định giả ma dọa cô ta. Dọa lâu ngày, để cô ta tự cho rằng đầu óc mình có vấn đề thần kinh. Đợi đến khi cô ta thật sự mắc bệnh, con sẽ cầu hôn.”
“Khi đó, cô ta sẽ cảm thấy con là người duy nhất không bỏ rơi cô ta, chắc chắn sẽ đồng ý.”
“Bác sĩ cũng nói cô ta có dấu hiệu rối loạn lo âu rồi, kế hoạch thành công được một nửa rồi đấy. Sau này, chỉ cần kiếm cớ bảo cô ta tinh thần không ổn định, không thể tự quản lý tài sản, thì quyền thừa kế, quyền sở hữu… tất cả sẽ sang tên cho con.”
“Bố mẹ cô ta để lại cho cô ta tận ba căn nhà! Tiền nong chắc chắn còn nhiều nữa! Đến lúc đó… mọi thứ của cô ta sẽ thuộc về chúng ta!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phía đối diện vang lên giọng nói ghê tởm của bà già kia và đôi vợ chồng:
“Giỏi! Không hổ là cháu đích tôn nhà này! Phải xử con tiện nhân đó thật gọn gàng vào!”
“Tiểu Đình đúng là đầu óc hơn người! Học đại học có khác, tính toán đâu ra đấy!”
…
Tạ Đình.
Là người tôi đã yêu suốt hai năm qua.
Là người luôn dịu dàng với tôi, từng cử chỉ đều chu đáo tỉ mỉ.
Mà giờ đây… hắn ta lại chính là kẻ chủ mưu đứng sau tất cả mọi chuyện:
Từ chuyện chiếm nhà, tới những tiếng động “ma quái” giữa đêm, rồi cả việc cố tình khiến tôi phát điên — đều là một tay anh ta sắp đặt.
Tôi cứ ngỡ mình có được một tình yêu sâu đậm, nào ngờ… chỉ là một cái bẫy c.h.ế.t người được giăng từ đầu đến cuối.
Chỉ để… ăn trọn phần di sản của tôi.
Một trái tim độc ác hơn cả rắn rết.
Tạ Đình… và cái gia đình đó… một lũ súc sinh đội lốt người.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tôi lặng lẽ tắt bản ghi âm, rồi nhẹ nhàng quay về nhà.
Mãi đến khi trời vừa hửng sáng, Tạ Đình mới trở về, người lạnh toát như vừa ở ngoài cả đêm.
Lợi dụng lúc ban ngày anh ta ra ngoài, tôi tranh thủ thu thập toàn bộ bằng chứng, thậm chí còn tìm thấy trong nhà một số tài liệu chứng minh những việc anh ta đã làm sau lưng tôi.
Tôi gom hết mọi thứ — cả bản ghi âm tối qua, giao cho luật sư mà tôi đã âm thầm nhờ từ trước.
Tôi sẽ kiện cả lũ súc sinh đó đến mức thân bại danh liệt.
Kiện tới khi không còn mảnh vải mà mặc.
Tạ Đình về nhà, tôi nói dối là phải quay về thành phố cũ để giải quyết phần tài sản còn lại của bố mẹ.
Vừa nghe đến chữ “tài sản”, ánh mắt anh ta lập tức sáng rực lên, nhưng vẫn cố làm ra vẻ hỏi han:
“Đi gấp vậy à?”
Tôi mỉm cười, ánh mắt đầy ẩn ý:
“Ừ, gấp lắm rồi.”
Thế là, chúng tôi cùng bắt xe về lại thành phố bên kia — nơi mọi thứ… sắp sửa được “thanh toán”.
Nửa tháng sau, Tạ Đình nhận được trát hầu tòa.
Luật sư của tôi — một chị gái cực kỳ xuất sắc — đã giúp tôi tống thẳng tên cặn bã đó vào tù.
Gia đình anh ta thì phải gánh một khoản bồi thường khổng lồ.
Còn Tạ Đình — bởi vì hành vi phạm tội bị phanh phui trong cả nhóm bạn lẫn nơi làm việc, hoàn toàn thân bại danh liệt, từ đây chẳng còn cửa nào để bước chân vào bất kỳ công ty tử tế nào nữa.
Chờ đến lúc ra tù, anh ta cũng chỉ là một kẻ trắng tay chính hiệu.
Nhà của tôi từ đó không còn ma quái gì nữa.
Ngược lại, còn trở thành một nơi có phong thủy cực tốt của khu Thái Hoa, hàng xóm láng giềng thường xuyên ghé chơi, ai cũng bảo nhà tôi giờ ấm áp và dễ chịu lắm.
Hết.