Chiếm Nhà

Chương 5



 

Nào ngờ, mới ở được đến ngày thứ ba, giữa đêm khuya đã có những âm thanh kỳ lạ vang lên trong nhà.

 

Hai hôm sau, tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng bước chân… và thấy bóng người.

 

Tôi có thể chắc chắn một điều — nhà tôi… có ma.

 

Chuyện cũ chưa kịp nguôi, giờ lại gặp chuyện mới.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Đúng là hết xui này tới xui khác.

 

Tôi hoảng loạn đến mức không chịu nổi, nửa đêm run rẩy gọi điện cho Tạ Đình.

 

Không ngờ, chuông mới đổ vài tiếng đã được bắt máy.

 

Tôi lắp bắp:

 

“Giờ này anh còn… nghe máy sao?”

 

Đầu dây bên kia vang lên giọng Tạ Đình trầm ấm:

 

“Anh sợ em có chuyện nên vẫn để chuông, phòng khi em cần liên lạc. Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”

 

Tôi không nhịn được liền bật khóc kể lể:

 

“Tạ Đình… em nghi là nhà em bị… ma ám. Em sợ lắm… anh có thể đến ở cùng em được không?”

 

Tạ Đình lập tức an ủi:

 

“Anh đây, anh đây. Đừng sợ. Không có ma đâu, chắc ai đó cố ý hù dọa em đấy. Có khi lại là đám người vừa bị em đuổi đi. Mai anh sẽ đến chỗ em.”

 

Hôm sau, Tạ Đình bắt xe đến thành phố bên cạnh để ở cùng tôi.

 

Đêm đầu tiên, không có chuyện gì xảy ra cả.

 

Căn nhà dường như “biết điều” khi thấy có người đàn ông ở lại — mọi thứ đều im lặng.

 

Tôi còn tưởng mọi chuyện chỉ là ảo giác.

 

Nhưng… tôi đã quá lạc quan.

 

Tối hôm sau, vừa nửa đêm, trong phòng lại vang lên tiếng bước chân khe khẽ.

 

Tôi đang ngủ trong lòng Tạ Đình, giật b.ắ.n người tỉnh dậy.

 

Rồi tôi trông thấy — trước giường mình có một bóng người đang đứng.

 

“AAAAAA——!!!”

 

Tôi hét thất thanh, Tạ Đình lập tức ôm chặt lấy tôi:

 

“Sao vậy, Thiên Thiên?”

 

Tôi run rẩy co rúm trong chăn, tay chỉ về phía cuối giường:

 

“Có… có ma…!”

 

Tạ Đình nhìn theo hướng tôi chỉ — không có gì cả.

 

Anh nghiêng người bật đèn ngủ.

 

Ánh đèn sáng lên — vẫn trống trơn.

 

Tôi sững sờ:

 

“Anh… anh không thấy gì sao?

 

Còn tiếng bước chân, anh không nghe thấy sao?”

 

Tạ Đình nghiêm mặt, lắc đầu:

 

“Không.”

 

Một luồng lạnh lẽo bất ngờ chạy dọc sống lưng tôi.

 

Tôi chưa từng cảm thấy sợ hãi đến vậy.

 

Chẳng lẽ… con ma đó chỉ mình tôi mới thấy được?

 

Chuyện này thật quá nực cười!

 

Tạ Đình lo lắng nhìn tôi, nhẹ giọng dỗ dành:

 

“Hay là mình theo dõi thêm vài hôm nữa nhé. Anh sẽ thức cả đêm, đợi con ma đó đến.”

 

Hôm sau, “con ma” lại xuất hiện.

 

Tôi thấy rõ ràng.

 

Còn Tạ Đình — vẫn chẳng thấy gì cả.

 

Đêm thứ ba, vẫn thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Những đêm sau… tình hình không hề thay đổi.

 

Thậm chí, chúng tôi còn dọn ra khách sạn ở một đêm.

 

Thế nhưng — con ma đó vẫn bám theo tôi, như hình với bóng.

 

Tôi bắt đầu cảm thấy mình sắp suy nhược thần kinh đến nơi rồi.

 

Chẳng lẽ… vốn dĩ chẳng có ma nào cả?

 

Mọi thứ chỉ là ảo giác của riêng tôi?

 

Tạ Đình nhìn tôi, trong mắt đầy lo lắng:

 

“Thiên Thiên, hay là… chúng ta đi khám bác sĩ tâm lý thử xem? Có khi dạo này em bị áp lực quá lớn, nên đầu óc sinh ra ảo giác.”

 

Tôi im lặng vài giây, rồi gật đầu đồng ý.

 

Đến bệnh viện, tôi kể hết mọi chuyện đã xảy ra suốt thời gian qua cho bác sĩ tâm lý.

 

Bác sĩ đánh giá, tôi có khả năng đã mắc chứng rối loạn lo âu, kèm theo triệu chứng hoang tưởng nhẹ.

 

Cuối cùng, ông ấy kê thuốc cho tôi, trong đó có thuốc an thần, để giúp tôi ít nhất có thể ngủ một giấc ngon lành trước đã.

 

Mấy ngày sau đó, tôi ở nhà nghỉ ngơi, thả lỏng tinh thần.

 

Tạ Đình ngày nào cũng đổi món nấu cho tôi, rất chu đáo.

 

Sáng nay, anh ấy ra ngoài mua món tráng miệng tôi thích nhất.

 

Tôi nhân tiện mang rác xuống dưới, không ngờ lại đúng lúc gặp dì Lâm – vừa đi chợ về.

 

Dì ấy cười niềm nở:

 

“Tiểu Kiều à, mấy hôm nay sao không thấy cháu đâu thế?

 

Chuyện ‘oanh liệt’ của cháu lan khắp khu rồi đấy! Hàng xóm tụi dì ai cũng hả hê!”

 

Tôi ngượng ngùng cười:

 

“Cháu thấy hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi vài hôm cho lại sức.”

 

Dì Lâm nhìn tôi, có vẻ lo lắng:

 

“Trời đất, cháu ở một mình à? Ăn uống sao lo nổi, trưa lên nhà dì đi, dì nấu vài món ngon đãi cháu.”

 

Tôi vội xua tay:

 

“Không sao đâu ạ, bạn trai cháu đang ở đây, mấy hôm nay đều ở cùng cháu cả.”

 

Dì Lâm lập tức hiện rõ vẻ tò mò trên mặt:

 

“Vậy à? Sao dì chưa thấy nhỉ? Bạn trai cháu trông thế nào?”

 

Tôi mở điện thoại, đưa ra tấm ảnh chụp chung giữa tôi và Tạ Đình.

 

Dì Lâm cười tít mắt, bước lại gần nhìn, nhưng ngay sau đó… nụ cười chợt khựng lại.

 

Bà nhìn tôi, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc:

 

“Tiểu Kiều, người này… dì từng gặp rồi.”

 

Tôi nhướng mày:

 

“Mới gặp mấy hôm nay phải không ạ?”

 

Dì Lâm lắc đầu, vẻ mặt càng lúc càng nặng nề:

 

“Không… không phải gần đây đâu. Là từ trước đó. Cậu trai này đẹp lắm, khuôn mặt rất dễ nhớ… nhìn một lần là không thể quên được.”

 

Tôi phì cười, môi hơi cong lên.

 

Nhưng… câu tiếp theo của dì ấy — khiến tôi c.h.ế.t lặng tại chỗ.

 

Dì Lâm nói tiếp:

 

“Chắc khoảng chưa tới một năm trước… Đúng vào thời gian đám người đó mới dọn đến căn hộ đối diện nhà dì, dì đã tận mắt thấy cậu trai này đi cùng với bọn họ, mà nhìn thái độ… giống như là người dẫn cả gia đình đó đến ở vậy.”

 

Cái… gì cơ?

 

Tạ Đình… quen biết với cái gia đình quái đản đó?!

 

Câu nói của dì Lâm khiến tôi cảm thấy bất an tột độ, như thể có một bí mật kinh hoàng nào đó đang ẩn mình trong bóng tối, chờ cơ hội trồi lên bủa vây lấy tôi.

 

Nếu như… Tạ Đình đã quen biết đám người kia từ lâu, vậy tại sao — anh ấy lại chưa từng nói với tôi một lời?

 

Quá kỳ lạ.

 

Cảm giác lo lắng bắt đầu cào cấu lòng n.g.ự.c tôi, khiến tâm trí bấn loạn.