Trước khi đầu thai, tôi đứng trên trời lựa chọn mẹ.
Thấy một người phụ nữ đang xoa bụng, miệng lầm bầm:
“Nhóc con trong bụng, nghe cho kỹ đây.”
“Nếu là con gái, mọi thứ con dùng đều sẽ là đồ cũ của chị hai con.”
“Còn nếu là con trai, trừ cái bụng này là đã từng dùng ba lần, thì mọi thứ khác mẹ đều chuẩn bị đồ mới hết. Tự con cân nhắc đi nhé.”
Ồ, thích con trai lắm đúng không?
Vậy thì… thằng nhỏ này tới giúp mẹ toại nguyện đây.
Chương 1:
“Nhìn này, tôi nói có sai đâu? Trổ bông trước kết trái sau, tôi trổ bông hai lần, cuối cùng cũng kết được quả rồi!”
“Không uổng công tôi ăn ba bữa mì nước kiềm mỗi ngày… hu hu hu, xứng đáng, xứng đáng lắm.”
Tôi cố gắng mở mắt ra, trước mặt là một khuôn mặt vàng vàng như cái bánh đa nướng.
Tôi nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh, đánh giá tình hình.
Người ôm chặt tôi vào lòng, cười đến chảy nước mắt — chính là mẹ.
Người đang nghịch chỗ kín của tôi, ánh mắt đắm đuối ngập tràn yêu thương — không nghi ngờ gì, đó là bố.
Cô bé đứng cạnh giường, mặt tò mò muốn sờ vào mặt tôi, bị mẹ lườm cho một cái rồi rụt tay lại — chắc chắn là chị cả.
Người đang bò dưới đất, tay chân trầy trụa, khóc đến sắp nghẹt thở — khỏi hỏi, hẳn là chị hai rồi.
Tuyệt thật.
Gia đình trong mơ đây rồi.
Tôi chọn đúng thời điểm, khóc một tiếng thật to.
Mẹ lập tức hất tay bố ra, lườm một cái rồi nói:
“Đừng có sờ nữa! Mau đi mua đồ cho Tiểu Bảo! Phải chọn đồ mới tinh, mềm nhất, mắc nhất cho em. Sữa phải là hàng nhập khẩu, tã phải là loại siêu thoáng khí!”
“Trước khi Tiểu Bảo chào đời, em đã hứa với con rồi: ngoài cái bụng là đồ đã qua tay ba lần, thì tất cả đều phải là đồ mới!”
Bố cười ngốc nghếch, hí hửng chạy biến ra khỏi cửa.
Mẹ quay ngoắt lại, quát chị cả một tiếng như sấm:
“Em mày té ngã ra đất, mày bị mù hay điếc vậy hả? Còn không mau lại dỗ em!”
Chị cả sợ run lên, mặt mũi xụ xuống, vội vàng ôm lấy chị hai đang khóc lóc dưới đất.
Tôi thì đang uống sữa ngoại cao cấp, mặc tã siêu mỏng loại đắt tiền.
Còn chị hai — hơn tôi một tuổi — chỉ được ăn cơm nguội trộn nước lã, mặc tã được cắt lại từ quần áo cũ.
Chị cả thì thảm hơn nữa — mới sáu tuổi đầu, còn chưa với tới bếp, đã phải đứng lên ghế nấu cơm cho mẹ ở cữ.
Tôi huơ huơ cánh tay mũm mĩm, mềm oặt của mình.
Trong lòng chỉ mong mình là Na Tra, sinh ra đã có ba đầu sáu tay, vai u thịt bắp…
Chứ cái dáng vẻ non nớt hiện giờ, chẳng bảo vệ được chị nào, chỉ biết dùng nước mắt để làm vũ khí.
Bố cầm roi mây định đánh chị cả.
Tôi chưa kịp nghĩ gì đã bật khóc.
Mẹ lập tức lên tiếng:
“Đừng đánh nữa, làm Tiểu Bảo hoảng rồi kìa!”
Chị hai đói đến khóc không thành tiếng.
Tôi cũng nước mắt ngắn dài khóc theo.
Bố nhìn tôi đau lòng, hối mẹ:
“Mau lấy gì cho con bé ăn đi, nó mà khóc là Tiểu Bảo cũng khóc theo đấy!”
Tôi nhìn hai chị gái xanh xao gầy gò, lòng quặn thắt.
Dù chỉ là một đứa bé, tôi vẫn cố lặp đi lặp lại bằng cái giọng ê a chẳng ai hiểu nổi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chị ơi, chờ em với… em sẽ mau lớn thôi… em nhất định không để hai chị thiệt thòi nữa đâu…”
Chỉ là…
Không biết các chị có hiểu được hay không.
…
Lên ba tuổi, tôi chính thức “tiến hóa” thành một tiểu ma vương chính hiệu.
Chị cả bưng lên bàn bốn món mặn một món canh, đứng hầu cơm cho cả nhà.
Mắt tôi tinh lắm.
Liếc một cái là thấy tay chị lại thêm mấy vết phồng rộp vì bỏng — mụn nước mới chồng lên mụn nước cũ, đỏ au, sưng tấy.
Tôi liếc xuống cái bàn ăn.
Bàn tròn mặt kính, phía dưới chỉ là khung sắt nhỏ nhỏ mảnh mảnh.
Tôi thầm tính toán trong đầu.
Ừm… trong khả năng xử lý được.
Không nói không rằng, tôi âm thầm bám lấy mép bàn kính.
Rồi bất ngờ dồn sức, hất mạnh một cái.
Rầm!
Mặt bàn bay vèo.
Bát lớn bát nhỏ lăn lóc đầy sàn, vỡ tan tành.
Tiếng vỡ chưa dứt, tôi lập tức gào khóc như sấm rền:
“Trời ơi! Dở quá! Không nuốt nổi! Không nuốt nổi đâu màaaa!”
Mẹ nhìn cái bàn kính vừa mới mua bị tôi đập banh, xót đứt ruột.
Định mở miệng mắng, tôi đã nhanh hơn một bước — chu môi, nhào vào lòng bà, ôm chặt.
Không nói không rằng, tôi nhào tới cái mặt tròn như bánh đa của mẹ,
“Chụt chụt chụt”
Hôn mấy cái rõ to.
Rồi ngẩng đầu lên, giọng non nớt mà ngọt như rót mật:
“Con muốn mẹ nấu cơm cơ!”
“Mẹ xinh thế này, chắc chắn nấu cơm cũng ngon nhất thế giới! Con yêu mẹ nhất luôn á!”
Thế là mẹ đầu hàng vô điều kiện.
Bế tôi lên, vừa đi về phía bếp vừa cười hớn hở:
“Úi giời ơi, đúng là con trai cưng của mẹ, lanh quá đi mất! Sau này phải bảo vệ mẹ nha con!”
“Nhưng mà nè, lần sau không được lật bàn nữa đâu nha. Mảnh kính vỡ nguy hiểm lắm, nếu tay con bị đứt thì mẹ đau lòng c.h.ế.t mất!”
Trong lúc mẹ đang nấu ăn, bố tôi đã đi mua về một cái bàn ăn mới.
Bàn đá nặng trịch — lật nổi mới lạ!
Tôi ngồi vào giữa bố mẹ.
Đối diện là chị cả với chị hai.
Mẹ quen tay, dồn hết thức ăn về phía tôi, đặc biệt là đĩa gà và thịt xào, đặt sát luôn bên cạnh chén của tôi.
Hai chị muốn gắp phải đứng hẳn dậy.
Tôi lặng lẽ đứng lên, đẩy hết mấy đĩa đồ ăn về phía hai chị.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Sau đó, chui luôn vào giữa hai người, ngồi bệt xuống.
Bố mẹ tôi sững người.
Nét mặt đang nắng ấm…bèn chuyển sang mây mù.
Tôi giả vờ như không thấy vẻ mặt của bố mẹ, ngẩng cao đầu, ra dáng đắc ý kiểu “mau khen con thông minh đi”:
“Bố mẹ ơi, hai người thấy cách của con hay không? Tay bố mẹ dài như vậy, chỉ cần với một cái là gắp được đồ ăn. Nhưng tay hai chị ngắn, phải đứng lên mới gắp được, mệt lắm luôn. Bây giờ xếp như vầy, cả nhà cùng tiện. Có phải con siêu thông minh không?”