Chiến Binh Nhỏ Sẽ Bảo Vệ Hai Chị

Chương 8



Trong lòng không khỏi thấy xúc động và tự hào.

 

Chị đã gom góp từng mảnh vỡ của quá khứ, từng mảnh một, tỉ mỉ ghép lại.

 

Và cuối cùng, chị đã trở thành phiên bản chói sáng nhất của chính mình.

 

Một “nữ chính” thật sự — không cần ai cứu, vẫn có thể tự mình bước ra ánh sáng.

 

Năm ba đại học, tôi nhận được một cuộc gọi từ bố.

 

Sau vài câu hỏi han lấy lệ, ông hạ giọng, thần thần bí bí:

 

“Con học cái trường rách nát gì đó, tốt nghiệp ra cũng chẳng có tương lai. Thôi, nghỉ học theo bố làm ăn cho rồi.”

 

Giọng ông nhỏ hẳn, như thể đang tiết lộ một bí mật quốc gia:

 

“Bố đang tham gia một dự án gọi là Dự án Mặt Trời, mỗi năm kiếm vài triệu tệ là chuyện nhỏ.”

 

Tôi bán tín bán nghi, liền đi dò hỏi hàng xóm láng giềng — quả nhiên đúng như tôi đoán.

 

Bố mẹ được người quen giới thiệu đầu tư làm “dự án lớn”, một năm nay gần như chẳng thấy mặt ở nhà.

 

Tệ hơn nữa, họ còn kéo theo mấy người họ hàng cùng góp vốn.

 

Kết quả… không chỉ mất sạch tiền tích cóp cả đời, mà còn khiến mấy người thân mất trắng cả vốn lẫn niềm tin.

 

Tôi nhắn tin cho chị hai, nhắc chị cẩn thận, đừng có nghe bố mẹ dụ dỗ.

 

Chị hai trả lời đúng phong cách quen thuộc:

 

【Bố? Mẹ? Ai vậy? Chị có quen không?】

 

Ờ…rất đúng chuẩn “chị hai”.

 

Sau khi tôi tốt nghiệp, “siêu dự án làm giàu” của bố mẹ bị vạch trần, cả nhóm bị dẹp sạch.

 

Họ đành ngậm ngùi quay về quê, vừa bước chân vào nhà đã bị họ hàng vây kín đòi nợ.

 

Để có tiền trả, họ phải bán luôn căn nhà duy nhất, chuyển sang thuê một căn cấp bốn cũ kỹ sống tạm.

 

Biết rõ chỉ còn chị cả là “có tương lai”, họ bắt đầu tìm mọi cách liên lạc với chị — muốn đòi tiền nuôi dưỡng và tiền dưỡng già.

 

Chỉ tiếc rằng, chị ở tận bên kia đại dương, liên lạc? Gần như là không thể.

 

Thế là… họ quay sang yêu cầu tôi và chị hai phải có trách nhiệm phụng dưỡng bố mẹ.

 

Chị hai làm việc ở viện mỹ thuật, lúc đó đang đi công tác trên chuyến tàu cao tốc.

 

Chị nhắn hỏi tôi:

 

[Chị cả có chu cấp không?]

 

Tôi trả lời:

 

[Chắc chắn là không.]

 

Chị hai đáp lại thẳng thừng:

 

[Chị cả không nuôi họ, thì chị cũng không.]

 

[Người ta không sợ thiếu thốn, chỉ sợ bất công. Chúng ta có thể chịu nghèo, nhưng không chịu nổi cảnh bị phân biệt đối xử trong chính gia đình ruột thịt.]

 

[Thế nên…chị mặc kệ họ.]

 

Sau đó tôi có tham khảo ý kiến luật sư, mỗi tháng đều chuyển khoản đúng mức quy định trong luật để phụng dưỡng bố mẹ.

 

Thế nhưng… bố mẹ tôi vẫn ngựa quen đường cũ.

 

Cứ có chút tiền trong tay là lại ném vào mấy cái “dự án siêu lợi nhuận”.

 

Hậu quả… ai cũng đoán được.

 

Kinh tế kiệt quệ, ăn uống thiếu thốn, mẹ tôi già đi nhanh chóng.

 

Chẳng mấy năm sau, trong một đêm mùa đông lạnh buốt, bà lặng lẽ ra đi — không một lời từ biệt.

 

Còn bố thì cầm số tiền phúng điếu trong tang lễ, tiếp tục đuổi theo “giấc mộng làm giàu”, lang thang khắp nơi để săn tìm “cơ hội lớn”, “dự án khủng”.

 

Nhiều năm sau, ông trở về quê.

 

Toàn thân đầy vết thương, đầu óc hoang mang rối loạn.

 

Lúc tôi đến thăm, ông nhìn tôi rất lâu, rồi lục lọi trong người ra một tấm ảnh cũ.

 

“Chàng trai trẻ… cậu có thấy con trai tôi và hai cô con gái của tôi không?”

 

“Con gái lớn của tôi ngoan ngoãn hiểu chuyện, con gái thứ hai lanh lợi đáng yêu, cậu út thì thông minh nghịch ngợm…”

 

“Sao tôi… chẳng tìm thấy chúng nữa?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi lặng lẽ đưa ông vào viện dưỡng lão.

 

Nhưng không lâu sau, ông qua đời vì hàng loạt bệnh nền và tuổi già.

 

Tôi nhắn tin báo tin cho hai chị.

 

Một lúc rất lâu sau, chị cả gửi lại một câu ngắn, đầy ẩn ý:

 

【Mặt trời của chị đã lặn từ lâu rồi.】

 

Chị hai ngay sau đó:

 

【+1。】

 

【Nhưng mặt trăng của tụi mình… đã mọc lên rồi.】

 

NGOẠI TRUYỆN (1)

 

Tôi tên là Tạ Băng Hà.

 

Tôi đã c.h.ế.t rồi.

 

Nhưng tôi c.h.ế.t trong niềm vui.

 

Bởi vì… tôi đã cứu được chị gái của mình.

 

Tôi ghét bố mẹ.

 

Họ lúc nào cũng trách móc, mắng nhiếc chị.

 

Lần này, chị không do dự mà nhảy xuống sông.

 

Tôi cũng lao theo ngay sau đó.

 

Tôi cố hết sức đẩy chị lên khỏi mặt nước.

 

Nước sông tràn vào miệng, mặn chát.

 

Tôi thật sự rất muốn nói với chị…

 

Đừng chết.

 

Làm ơn, đừng chết.

 

Tôi nhìn thấy có người đang bơi về phía chúng tôi…

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nhưng… xin lỗi.

 

Em… không gắng được nữa rồi.

 

NGOẠI TRUYỆN (2)

 

Hì hì, tuyệt thật đấy.

 

Thượng Đế bảo tôi là một đứa trẻ ngoan.

 

Nên… có thể tự chọn một gia đình mới.

 

Có nhiều mẹ sắp sinh quá chừng.

 

Tôi lựa mãi, đến hoa cả mắt.

 

Bỗng tôi nghe thấy một giọng nói:

 

“Này, nhóc con trong bụng, nghe cho kỹ đây. Nếu con là con gái, tất cả mọi thứ đều phải dùng lại đồ cũ của chị hai.”

 

“Còn nếu con may mắn là con trai — trừ cái bụng này là đồ qua tay ba lần — thì cái gì cũng là đồ mới hết. Tự con quyết định đi.”

 

Tôi nhìn thấy trong nhà ấy có hai bé gái.

 

Cô chị cả đang đứng trên ghế nhỏ nấu ăn.

 

Cô em bé hơn thì đang ngậm bình sữa rỗng, khóc hu hu.

 

Con gái là sinh vật xinh đẹp nhất trên đời.

 

Sao lại phải sống khổ sở thế chứ?

 

Tôi xin Thượng Đế: Làm ơn, đừng tước đi ký ức kiếp này của con.

 

Thượng Đế đồng ý rồi.

 

Hì hì.

 

Hai chị yêu quý, em tới đây!

 

Em trai nhỏ của hai người sẽ là hiệp sĩ trung thành nhất.

 

Dốc lòng bảo vệ cuộc đời của hai chị.

 

Hết.