Thang Giai Văn ngồi phịch xuống, ngây người như phỗng, hối hận cũng không kịp nữa.
Thang Giai Văn tin tưởng Thạch Khoan như vậy, thậm chí tới mức sùng bái điên cuồng, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, người ông ta tin tưởng lại quay đầu hại ông ta.
Tại sao?
Làm vậy có lợi gì cho ông ta?
Thang Giai Văn giơ tay run rẩy: “Mau đến phòng phát thanh, dùng loa thông báo toàn thể giáo viên sinh viên, cấm dùng thuốc mà Thạch Khoan để lại.”
Dù đa số mọi người đều đã dùng, nhưng có thể ngăn cản một người thì hay một người.
Phu huynh lần này nếu lại gây chuyện, ông ta làm sao giải thích với người ta?
Thang Giai Văn hung ác nói: “Lập tức báo cảnh sát, bắt tên Thạch Khoan bán thuốc giả kia lại!”
Chủ nhiệm giáo vụ nói: “Vô ích thôi, ông ta tặng thuốc không phải bán thuốc, hơn nữa, dù bắt ông ta, chúng ta vẫn không qua được cửa ải này.”