“Sau đó cậu nói với các phụ huynh, tiền trị bệnh của sinh viên đều do trường học phụ trách.”
Đây là điều duy nhất Thang Giai Văn có thể làm hiện tại.
Ông ta bây giờ chỉ có thể hi vọng sinh viên đừng xuất hiện bệnh nặng gì, nếu tiêu tiền mà có thể chữa khỏi cho sinh viên, vậy tiêu thì tiêu đi.
Thang Giai Văn như ngồi bàn chông trong văn phòng, ông ta hiện tại rất hối hận tại sao lại tin tưởng Thạch Khoan, tại sao lại tin tưởng ông ta như vậy.
Lúc này Thang Giai Văn lại nhớ tới Giang Nghĩa.
Những lời Giang Nghĩa nói trên hội nghị đều chính xác, kết quả thì sao? Thang Giai Văn không chỉ không nghe ý kiến của người ta, còn hung hăng sỉ nhục người ta một trận, đuổi đi.
Bộp!
Thang Giai Văn hung hăng cho mình một bạt tai: “Mình con mẹ nó đã làm chuyện gì?”
Nếu lựa chọn tin tưởng Giang Nghĩa, dù chỉ tin một nửa, cũng sẽ không tạo ra cục diện như bây giờ.
Nửa tiếng trôi qua.
Chủ nhiệm giáo vụ lại đến văn phòng, thất hồn lạc phách, nhìn dáng vẻ không giống có chuyện tốt.
Thang Giai Văn hỏi: “Sao rồi? Tên khốn Thạch Khoan bắt được chưa? Tình hình các sinh viên thế nào rồi?”
Chủ nhiệm giáo vụ thở dài: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, phía cảnh sát cũng lập tức xuất động rồi, nhưng Thạch Khoan rõ ràng đã sớm chuẩn bị, ông ta nói số thuốc này mặc dù là ông ta nghiên cứu, nhưng không phải do ông ta chế tạo, là giao cho một công ty chế dược khác chế tạo.”
“Bây giờ tra rõ nguyên nhân là công ty chế dược kia cắt xén, dẫn tới thuốc xuất hiện vấn đề.”
“Tức là, Thạch Khoan vô tội, tạm thời không thể động vào ông ta.”