Chiếu Hồng

Chương 1: 1



GIỚI THIỆU:

 

Gả vào hầu phủ đã hai năm, ta luôn nỗ lực đóng vai một nàng dâu bị lạnh nhạt nơi cửa quyền.

Ban ngày chép kinh, dâng trà; ban đêm lại đem dã tâm gửi gắm vào từng nét bút.

 

Ngày trúng tiến sĩ, ta để lại thư hòa ly, sẵn sàng lên đường nhận chức.

Vị phu quân xưa nay lạnh nhạt kia lại phá cửa xông vào, giam ta trên giường.

 

"Ta biết ngay mà, nữ tử đọc sách nhiều rồi, lòng dạ cũng chẳng còn thuần hậu."

"Thôi được, hôm nay cho nàng một đứa con, từ nay an phận làm vợ dạy con đi là vừa."

 

Khoảnh khắc ấy, ta lại trở nên bình tĩnh lạ thường.

Bọn họ sợ nữ tử tỉnh táo, liền muốn dùng hôn nhân và sinh nở để trói buộc.

 

Nhưng lại đánh giá sai quyết tâm của một nữ nhân muốn thoát khỏi chốn hậu viện.

Dù có phải chết, cũng tuyệt không khuất phục.

 

01

 

Ngày Giang gia mang sính lễ đến, từng rương từng tráp nối nhau chen chật cả con ngõ.

 

Giang Tẩm Mặc cưỡi một con ngọc hoa tùng trắng muốt tiến vào.

 

Hắn mặc cẩm bào thiên thanh, mày mắt tuấn mỹ, khiến láng giềng hai bên đều nhao nhao ló đầu ngó xem.

 

Ta đứng dưới gốc táo trước cửa đón hắn.

 

Trà sớm đã pha sẵn, Long Tỉnh minh tiền, vài nhánh non lững lờ trong chén sứ men trắng.

 

Hắn tiếp lấy, ánh mắt dừng nơi miệng chén, thoáng ngẩn người.

 

Chỗ đó sứt một vết nhỏ bằng hạt gạo.

Là mùa đông năm ngoái, ta trượt ngã trên tuyết, lỡ làm sứt.

 

Hắn khẽ đặt chén xuống, chưa hề nhấp một ngụm, rồi đặt lễ đơn lên án kỷ, cất bước đứng dậy.

 

“Mùng tám tháng sau qua cửa, mong cô nương đừng lỡ thời khắc.”

 

Lư gia chỉ còn ta một nữ nhi côi cút, chẳng khác nào chiếc khung trống rỗng.

 

Hắn thoạt nhìn như quan tâm, kỳ thực là nhắc ta—ngày thành thân chớ để mất mặt Giang gia.

 

Trong tay áo, bàn tay ta siết chặt đến phát trắng.

 

“Mối hôn sự này, liệu hầu gia có thật tâm nguyện ý?”

 

Hắn hơi nghiêng mình, giọng lạnh lẽo như ngọc vỡ nơi hàn đàm:

 

“Mệnh phụ mẫu, há dám kháng cự?”

 

Ta rút từ tay áo ra tờ hôn thư đã sắp phai màu.

 

“Năm ấy, lão hầu gia vì niệm công trung nghĩa của phụ thân ta, lại thương xót cảnh ta mồ côi, nên mới lấy hôn ước làm bảo chứng.

 

Cửa Lư gia vốn thấp, hôn sự này ta đã trèo cao. Nay Lư Chiếu Hồng ta, tự nguyện giải trừ hôn ước này.

 

Từ nay hai bên xưng huynh muội, há chẳng phải vẹn toàn?”

 

Nghe lời ấy, mày hắn thoắt cau chặt.

 

“Sính lễ đã bước qua cửa Lư gia, giờ cô nương muốn hối, há chẳng khiến văn võ triều đình chỉ trỏ vào sống lưng Giang gia, bảo chúng ta thất tín, đến một cô nương mồ côi cũng không dung nổi?”

 

Ánh mắt ta rơi xuống song ngư ngọc bội đeo nơi hông hắn, tua đỏ thắm thắt thành mối vô cùng tinh xảo.

 

“Sợi tua này, phải chăng tay Phùng cô nương làm?

 

Nghe nói nàng hay tin hầu gia sắp thành hôn, bi thương đến chẳng ăn chẳng uống.

 

Trước hồng nhan rơi lệ, hầu gia… chẳng đau lòng sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thân hình hắn thoáng khựng lại, song giọng cất ra vẫn lạnh băng:

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Chuyện của Giang mỗ, chẳng cần Lư cô nương nhọc tâm.”

 

Trước khi Giang gia đến hạ sính, chẳng ai thực để tâm đến hôn ước này.

 

Trước đó, ai chẳng biết tiểu hầu gia Giang cùng thiên kim phủ Thượng thư Phùng Tuyết Lăng là một đôi trời sinh?

 

Còn ta, Lư Chiếu Hồng?

 

Chẳng qua nhờ chút công huân nhỏ bé của phụ thân liều mình hộ chủ, mới có thể miễn cưỡng khiến người nhắc đến một câu.

 

Ta vốn muốn, chủ động lui hôn, vừa giữ trọn thể diện hai nhà Giang–Lư, lại chẳng phá chuyện tình giữa hắn và Phùng Tuyết Lăng.

 

Từ nay xưng huynh muội, đôi bên đều toàn.

 

Nhưng một câu của hắn—“sự đã định, há thể đổi thay”—khiến ta bừng tỉnh.

 

Sự vẹn toàn nào cũng chẳng thắng nổi thể diện môn đình thế tộc.

 

Mỹ mạo tài tuyệt như Giang Tẩm Mặc—chẳng qua… cũng chỉ đến thế.

 

02

 

Đêm tân hôn, Giang Tẩm Mặc mang theo mùi rượu nồng nặc đẩy cửa bước vào.

 

Ngay cả hợp cẩn tửu cũng chưa kịp uống, hắn đã ngã lăn xuống giường.

 

Đám tỳ nữ đưa mắt nhìn nhau, ta chỉ phất tay cho họ lui.

 

Khi tháo đôi giày dính đầy mùi rượu cho hắn, ta nghe từ môi hắn mơ hồ bật ra một tiếng rên:

 

“Tuyết Lăng…”

 

Động tác ta khựng lại, rồi bỗng thấy buồn cười.

 

Giang Tẩm Mặc à Giang Tẩm Mặc, ngươi đã có thể vì lợi ích gia tộc mà nhẫn tâm đoạn tình, sao còn để lộ bộ dạng si tình này trong cơn say?

Chi bằng năm ấy sớm lui hôn, để trọn cho ngươi một danh tiếng tình thâm nghĩa trọng.

 

Khi ấy, ta còn ngây thơ tưởng rằng hắn thật là vì giữ lời thề son sắt với lão Hầu gia mà nén đau cưới ta qua cửa.

 

Mãi đến ngày Phùng gia bị tịch biên, ta mới bừng tỉnh.

 

Nào có lời thề nghìn vàng nào?

Chẳng qua tính sẵn cơ nghiệp Phùng thị sắp sụp, liền mượn hôn sự này để dứt khoát cắt đứt niềm mong mỏi của Phùng Tuyết Lăng mà thôi.

 

Ngày tháng sau hôn lễ, nhạt nhòa như nước.

Giữa ta và Giang Tẩm Mặc, gọi là tương kính như băng thì đúng hơn.

 

Thứ đè nặng trên đầu ta, chỉ là một vị lão phu nhân mà thôi.

 

Bà xuất thân thế gia, coi trọng môn hộ nhất mực.

Thân phận con gái một Biên tu lục phẩm như ta, trong mắt bà thậm chí chẳng bằng một con chim họa mi nuôi trong lồng.

 

Ngày thứ hai sau thành hôn, ta tới thỉnh an, bà liền thân mật kéo tay ta, câu nào cũng gọi “hài tử của ta”.

 

Đôi bàn tay dưỡng da khéo léo của bà, lướt qua những vết chai mỏng nơi lòng bàn tay ta, trong mắt thoáng hiện chút ghét bỏ.

 

Song mở miệng, lại là tràn đầy thương tiếc:

 

“Hài tử của ta, những năm qua ủy khuất cho con rồi. Sau khi lão Hầu gia đi, thân thể ta khi lành khi yếu, chẳng còn tinh lực chăm lo cho con.

Nay con tới, từ nay mẹ con ta làm bạn, ta cũng đỡ cô đơn.”

 

Ý tứ bên trong, há chẳng rõ ràng:

Từ nay về sau, quy củ sáng chiều thỉnh an, một điều cũng không được thiếu.

 

Ta rũ mắt, thuận lời mà thưa:

 

“Được hầu hạ mẫu thân, ấy là phúc phận Chiếu Hồng tu được.”