Bà buông tay ta ra, rút chiếc khăn thêu mẫu đơn bên hông, giả vờ vô tình mà khẽ lau đi.
Rồi lại lấy từ khay trên án một phong bao đỏ đưa cho ta:
“Cầm lấy, thích gì thì mua.”
Theo lẽ thường, tân tức phụ nhập môn vốn có lệ ấy, ta không từ chối, chỉ khom người tạ rồi tiếp lấy.
Phong bao nhẹ hẫng—như chính địa vị của ta nơi Giang gia, mỏng manh tựa cánh ve.
Bên cạnh, Giang Tẩm Mặc đứng dậy phủi bụi trên áo:
“Nhi tử còn công vụ nơi nha môn, xin cáo lui trước.”
Hắn hướng mẫu thân hành lễ, chẳng hề liếc ta lấy một lần.
Trong mắt Giang mẫu, ý cười càng đậm:
“Đi lo việc đi, ta cùng A Chiếu nói vài lời tâm tình.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Chờ bóng hắn xa dần, nụ cười trên gương mặt bà cũng nhạt đi.
Bà quay sang dặn Hồ ma ma:
“Đi mời Kinh Hoa Nghiêm đến.”
Rồi lại quay đầu nhìn ta, mỉm cười:
“Ta già rồi, chỉ thích nghe tụng kinh. A Chiếu đã thông văn mạch, chẳng bằng thay ta chép mấy quyển?”
Ngẩng nhìn quyển kinh được a hoàn bưng vào, cao nửa thân người, trên cùng vẫn còn bụi phủ—rõ ràng vừa được lôi từ kho ra.
Ta cung kính đáp:
“Chiếu Hồng tuân lệnh mẫu thân.”
Khóe môi bà thoáng hiện chút đắc ý.
Ngoài việc chép kinh, mỗi ngày giờ Mão, Hồ ma ma đều gõ cửa không sai một khắc.
Khi ta đến phòng Giang mẫu, bà vẫn chưa dậy.
Hồ ma ma ngoài mặt cung kính, ánh mắt lại ẩn mang khinh khi:
“Đêm qua lão phu nhân tụng kinh đến canh ba, giờ hãy còn nghỉ. Phiền phu nhân trước chuẩn bị nước nóng rửa mặt.”
Ta phải bưng chậu đồng đứng ở gian ngoài, chờ bà ngủ dậy.
Giang mẫu cầu kỳ, chỉ riêng rửa mặt đã phải thay ba lần nước.
Sau đó mới tới bữa sáng.
Ta đứng hầu một bên mà gắp thức ăn.
Gắp ít thì Hồ ma ma châm chọc:
“Phu nhân sống tiết kiệm quen rồi, tiếc cả đồ ăn của lão phu nhân.”
Gắp nhiều thì lại nói:
“Lão phu nhân tuổi cao, ăn nhiều e khó tiêu.”
Một bữa sáng, cũng phải mất nửa canh giờ mới xong, rồi lại phải hầu súc miệng.
Đến bữa trưa, cũng lại một quy củ y như vậy.
Đợi mọi việc đâu vào đấy, Giang mẫu bảo ta:
“Con cũng đi ăn chút gì đi, đừng để đói.”
Nhưng khi ta trở về viện mình, trên bàn chỉ bày vài món thừa thẹo từ phòng bà đưa tới.
03
Đến buổi chiều, nếu Giang mẫu muốn ra ngoài, liền bắt ta chép kinh thư, đẹp mặt thì nói là “tu thân dưỡng tính”.
Còn khi không có chuyện, đủ loại sai vặt cũng lôi ra: hôm qua bảo ta tết mấy chục nút dây chữ ‘Thọ’, hôm nay lại đòi ăn món nấm kim châm nhồi thịt.
Những việc ấy vốn chẳng phải phận ta.
Nhưng hễ Giang mẫu mở miệng, ắt có Hồ ma ma đứng bên hùa theo:
“Phu nhân trước kia chưa từng tận hiếu song thân, nay vào Hầu phủ, chi bằng bù đắp cho đủ.”
Còn Giang Tẩm Mặc?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ như khách qua đường, đôi khi gặp ta trong viện Giang mẫu, ánh mắt lướt qua, coi ta chẳng khác đồ bày trí.
Giang mẫu chưa từng dẫn ta theo dự yến tiệc.
Song trong thành Trường An đã truyền rầm rộ rằng lão phu nhân Giang thị yêu thương ta như châu như báu, tán tụng ta là “đệ nhất hiền phụ Trường An”.
Đến lúc này, ta cũng đã hiểu rõ mẹ con họ dụng ý thế nào.
Không đưa ta ra gặp khách, người ngoài chỉ nghe lời một phía từ bà.
Bà càng tâng ta lên tận mây xanh, sau này khi hưu ta, Giang gia càng tỏ ra ‘nhân nghĩa đến cùng’.
Áo xiêm, trang sức ban cho ta, đều là kiểu dáng mới nhất, chưa từng để ta thua kém về bề ngoài.
Họ đã tính sẵn: ta vốn xuất thân hàn môn, thân cô thế cô, chỉ chờ hai năm sau, không sinh được con, sẽ đường đường chính chính một tờ hưu thư.
Lúc ấy, cả thành Trường An sẽ nói: “Giang gia dẫu bao dung đến thế, vẫn nuôi dưỡng nàng bao năm, tiếc thay nàng chẳng thể nối dõi.”
Cái họ đặt cược, chính là ta—không chút chỗ dựa.
Hôm ấy, Giang mẫu đi dự tiệc trở về.
Ta đã chuẩn bị sẵn hương thảo ngâm tắm, còn bỏ thêm vài vị an thần.
“Mẫu thân, nước này đã vừa ấm chưa?”
Bà nhắm mắt dưỡng thần, chỉ khẽ gật đầu.
Ta nâng ngọc lược, chậm rãi chải mái tóc dài:
“Mẫu thân, hôm nay con dâu chép kinh, có chỗ chẳng hiểu rõ.”
Ta từ trong tay áo lấy ra bộ ‘Hoa Nghiêm kinh’ đã đánh dấu sẵn:
“Trong ‘Thập Địa Phẩm’ có câu ‘Tỉ như điện Đế Thích, trân châu võng giăng trên’, chẳng rõ nghĩa là gì.
Con dâu ngu muội, mãi không ngộ, xin mẫu thân chỉ giáo.”
Giang mẫu khẽ cau mày—bà biết gì về ‘Hoa Nghiêm kinh’ chứ, chẳng qua chọn bản dài nhất để hành ta.
Bà ấp úng:
“Cái này…”
Ta lập tức đỡ lời:
“Mẫu thân mệt rồi, để hôm khác luận cũng không muộn.”
Giờ ta đã quen dậy từ canh tư, thậm chí sớm hơn.
Chưa đợi Hồ ma ma gõ cửa, ta đã đứng ngay trong phòng Giang mẫu.
Màn trướng truyền ra tiếng ho khẽ.
Bà vốn ngủ nông, ghét nhất có kẻ quấy rầy.
Ta giả như không nghe, khẽ bước đến giá y phục, một món một món vuốt phẳng.
“Là ai?”
Giọng bà nặng nề, xen mệt mỏi.
Ta lập tức vén màn, trên mặt dán đầy ý cười ân cần:
“Mẫu thân đã tỉnh? Con dâu hầu người thay y.”
Nói xong đã quỳ xuống, nâng giày thêu chờ ở giường.
Bà bực bội mở mắt, bắt gặp đôi mắt đầy nhiệt tình của ta.
Sắc mặt thoáng khó chịu, nhưng chẳng thể trách vào đâu, đành gượng ngồi dậy.
Ta chu toàn từ thay áo, mang giày, đến bưng nước súc miệng.
Từng ngày, từng đêm, ta kiên trì hầu hạ, lại thỉnh thoảng đem ‘Hoa Nghiêm kinh’ ra hỏi những chỗ bà không tài nào trả lời được.
Chưa đầy một tháng, quầng thâm nơi mắt bà ngày một nặng.
Nhưng thái độ của ta, ai soi cũng chẳng thể bắt lỗi.
Xưa nay nào có đạo lý mẹ chồng trách con dâu… vì quá hiếu thuận?
Hôm ấy, vừa tỉnh dậy, bà định mở miệng, ta đã dâng lên ngay chén nước muối súc miệng:
“Mẫu thân yên tâm, nước ấm vừa độ.”
Ta mỉm cười dịu dàng, lại nói thêm:
“Hôm qua con dâu chép đến ‘Thập Trụ Phẩm’ có câu ‘Như nguyệt hành không, thanh tịnh vô ngại’.
Con dâu dốt nát, mong mẫu thân chỉ điểm.”