Chiếu Hồng

Chương 15



Ở đây vốn có một Thanh Sơn thư viện, do một lão tiên sinh biết chút chữ nghĩa giảng dạy.

Căn lều tranh ấy nay vẫn còn trơ trọi ở đầu thôn, thềm cửa giăng đầy mạng nhện.

 

Vùng này không được châu phủ coi trọng, ngày trước cơm ăn còn chẳng đủ, lũ trẻ phần nhiều chẳng biết chữ.

 

Ta hỏi Tuyết Linh, có nguyện lòng đứng lớp hay chăng.

 

Nàng đang ngồi xổm chọn giống thuốc, nghe vậy thì bàn tay run lên.

 

“Ta… ta cũng có thể ư?”

 

Ta nhặt hạt giống rơi, đặt lại vào lòng bàn tay nàng.

 

“Cớ sao không được? Ngươi từng học tứ thư ngũ kinh, lại tinh thông cầm kỳ thư họa, dư sức dạy bọn tiểu tử đầu xanh kia.”

 

Nàng bật cười khúc khích, ánh mắt long lanh.

 

Dân quê chất phác, nay gọi ta là Thanh Thiên Bồ Tát.

 

Ta chẳng cần động tình lay lý, chỉ việc nói thẳng trong ngày phát tiền thuốc trên sân phơi:

 

“Biết chữ, sẽ không sợ bị kẻ khác lừa mất bạc.

Biết tính toán, sẽ rõ một sọt thuốc bán được bao nhiêu tiền.

Trẻ con đọc sách, mai sau làm quan thì không phải chịu đói. Dẫu chẳng làm quan, cũng có thể qua sách vở mà học thêm bản lĩnh lập thân.”

 

Có người nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đọc sách tốn bạc lắm…”

 

Ta sớm đã chuẩn bị:

 

“Học phí có thể dùng sản vật núi rừng thay.

Thuộc được hai mươi chữ, đổi một sọt trứng gà.

Học thuộc Tam Tự Kinh, đổi một bó dược liệu.”

 

Một hương dân hỏi: “Học xong có được như huyện lệnh đại nhân không?”

 

Ta cười, đôi mắt cong như trăng non:

 

“Phải, sẽ được như ta vậy.”

 

Khi ra khỏi sân phơi, mặt trời đã gần lặn.

 

Ta nhìn về vầng nhật hạ phương tây, lòng cũng dần nặng trĩu.

 

Giờ này trở về, e lại phải nghe Lưu sư gia cùng Tuyết Linh lải nhải.

 

Ta thúc lừa, vung roi kêu chát chúa.

 

Lừa hí lên một tiếng, vó gõ trên con đường quê vắng lặng nghe thật giòn giã.

 

Thấy bóng huyện nha, trời đã sụp tối hẳn.

 

Trong bóng hoàng hôn, xa xa có một bóng người đứng đó.

 

Thân hình thẳng như tùng xanh, mắt vẫn dán vào tấm hoành phi, xuất thần bất động.

 

Tim ta chợt hẫng — lẽ nào lại là quan châu phủ đến gây khó dễ?

Kẻ tuần kiểm lần trước đã chẳng ít lần kiếm cớ hạch sách.

 

Ta vội thúc lừa lại gần, từ xa đã chắp tay:

 

“Vị huynh đài kia, có phải là…”

 

 

Gió đêm bỗng xoay chiều, mang mùi trúc diệp hương quen thuộc thoảng tới.

 

Lời kế tiếp nghẹn lại nơi cổ họng, tay chắp nửa chừng cũng cứng đờ.

 

Đúng lúc ấy, trăng ló ra khỏi mây, soi rõ khuôn diện kia.

 

Mày tựa họa mực, mắt lạnh như sao.

 

Không phải Giang Tẩm Mặc thì còn ai?

 

Ba năm qua, dung nhan hắn đã dần nhạt nhòa theo tháng ngày.

 

Thế nhưng lúc này đứng dưới ánh trăng, đến từng vân mây trên áo bào cũng hiện rõ.

 

Ngón tay ta siết chặt dây cương đến trắng bệch, chẳng phân rõ là kinh hoàng hay phẫn nộ đang cuộn trào trong ngực.

 

Gió đêm thổi tung bụi mù giữa ta và hắn.

 

Khóe môi hắn nhếch cười, tựa như bằng hữu lâu ngày gặp lại:

 

“A Chiếu, đã lâu không gặp.”

 

Gió đêm bỗng trở nên buốt giá. Ta nghe giọng mình run run:

 

“Ngươi tới làm gì?”

 

“Đương nhiên là đón nàng về. So với làm huyện lệnh nhỏ bé này, làm chủ mẫu hầu phủ chẳng dễ chịu hơn sao?”

 

Ta bật cười lạnh:

 

“Hòa ly thư đã ký, ngươi và ta nay chẳng còn dây dưa. Xin hầu gia tự trọng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Hòa ly thư ư? Chẳng phải nàng lừa ta ký đó sao?”

 

Hắn đưa tay day thái dương, rõ ràng giọng điệu ôn hòa, lại khiến người ta nghẹt thở vì áp lực.

 

“Chiếc bình sứ ấy, nện khiến ta mang bệnh đau đầu mãn tính.

A Chiếu, nàng cũng không muốn Phùng Tuyết Linh phải vào ngục chứ?”

 

Ta nhìn gương mặt tuấn mỹ như xưa, lần đầu tiên cảm thấy hắn chính là ác ma dưới địa ngục tới đòi nợ.

 

“Giang Tẩm Mặc, ngươi vô sỉ!”

 

“Có tình cũng tốt, vô sỉ cũng được, nàng mãi là thê tử của ta, điểm này rửa sao sạch?”

 

Hắn bỗng dịu giọng, đưa tay định chạm mặt ta:

 

“Xưa kia vạn điều đều do ta sai, nữ tử lập thân gian nan, ta đúng là nên cho nàng nhiều thể diện hơn.

Ba năm đã mãn, công trạng rõ rệt, Thánh thượng tất sẽ điều nàng hồi Trường An.

Từ nay nàng làm quan của nàng, ta tuyệt chẳng ngăn cản.”

 

Hắn hứa hẹn từng lời, tựa kẻ lãng tử hồi đầu, cố chấp nắm chặt vạt áo ta.

 

Ta vùng mạnh, song bàn tay hắn càng siết chặt.

 

“Giang Tẩm Mặc, buông tay!”

 

Hắn nhăn mặt vì đau nhưng chẳng chịu nhả, trái lại còn ghé sát, hơi thở nóng rực phả nơi tai:

 

“A Chiếu, theo ta về, chúng ta làm lại từ đầu.

Chuyện cũ, ta bỏ qua hết.”

 

Đang giằng co, cửa huyện nha bật mở.

 

“Đồ háo sắc lớn gan, dám vô lễ với đại nhân của ta! Người đâu, đánh cho ta!”

 

Một tiếng quát giận dữ của Lưu sư gia vang lên.

Ngay sau đó, bốn nha dịch đ.ấ.m đá túi bụi vào Giang Tẩm Mặc.

 

Hắn bất ngờ ngã nhào, liên tiếp lĩnh những cú đá chí mạng.

 

Một tiếng rên khẽ, hắn co mình như con tôm, vạt áo trắng tinh tức khắc in đầy bùn đất.

 

Ngọc quan vỡ nát, mái tóc đen xổ tung như mực đổ.

 

Trong lòng ta khoái trá, thầm hận không thể để họ đánh c.h.ế.t hắn.

 

Song ta vẫn phải ngăn lại:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

“Dừng tay hết cho ta!”

 

Nha dịch rút lui, Giang Tẩm Mặc chống người gượng dậy, lập tức ho sặc sụa.

 

Một ngụm m.á.u đỏ phun ra, hắn lại ngẩng mặt, cười với ta:

 

“Khụ… A Chiếu… nàng vừa lòng chưa?”

 

Ta quay đi, lạnh giọng:

 

“Khiêng hắn vào thiên phòng, mời đại phu bắt mạch.”

 

Lưu sư gia sốt ruột giậm chân:

 

“Không được! Tên điên này xem chừng chẳng bình thường, lỡ đâu hắn giả vờ thì sao?”

 

Ta day day thái dương đang nhức nhối:

 

“Nghe ta, khiêng vào.”

 

Hai nha dịch miễn cưỡng tiến tới.

 

Giang Tẩm Mặc ngẩng mặt, khóe môi vương máu, nụ cười lại như đứa trẻ vừa được toại nguyện:

 

“A Chiếu, ta biết mà, trong lòng nàng vẫn còn ta.”

 

Chưa dứt lời, thân hình đã nghiêng đi, ngất lịm.

 

21

 

Tuyết Linh trông thấy Giang Tẩm Mặc nằm trên giường, sợ đến nỗi môi run cầm cập.

 

“Tên… tên súc sinh này sao lại tìm được đến đây?”

 

Ta đón lấy bát thuốc trong tay nàng.

 

“Mấy ngày tới, ngươi chớ lộ diện, để ta đối phó hắn.”

 

“Không được! Nhỡ hắn bắt ngươi quay về thì sao?”

 

Tuyết Linh lo lắng, vòng quanh phòng đi đi lại lại.

 

“Ta phải lấy d.a.o bếp, nếu hắn dám động vào ngươi lần nữa, ta c.h.ặ.t t.a.y hắn!”

 

“Khụ khụ… mấy năm không gặp, Tuyết Linh lại thêm phần to gan rồi.”