Chiếu Hồng

Chương 16



Tiếng cười mang bệnh từ trên giường truyền đến, khiến cả hai ta đồng thời quay đầu.

 

Giang Tẩm Mặc chẳng biết tỉnh dậy từ khi nào, đang ngồi tựa đầu giường, cười nhìn chúng ta.

 

Ta vội kéo Tuyết Linh ra sau lưng, cảnh giác nhìn hắn.

 

“Hầu gia đã tỉnh, ngày mai liền hồi kinh đi thôi.”

 

Hắn ra vẻ yếu nhược, lại khẽ cười.

 

“Chúng ta cùng về chẳng phải tốt sao?

Ta đã quyết cả đời chỉ lấy nàng làm vợ, nếu nàng bằng lòng… ba người chúng ta cũng chẳng có gì không thể.”

 

“Giang Tẩm Mặc, ngươi là đồ khốn nạn!”

 

Tuyết Linh như con mèo xù lông, lập tức vùng khỏi tay ta mà lao lên.

 

Ta cố giữ c.h.ặ.t t.a.y áo nàng, dịu giọng vỗ về:

 

“Ngoan, ngươi ra ngoài trước.”

 

Nàng mắt hoe đỏ, trước khi đi còn hằn học lườm hắn một cái.

 

Chờ cửa phòng khép lại, ta quay sang, thấy Giang Tẩm Mặc đã gắng sức ngồi dậy.

 

“Hầu gia tới đây, e không chỉ để đón ta hồi phủ chứ?

Thánh thượng đang chặt bỏ rễ nhánh thế gia, có phải sắp đến phiên Giang gia rồi không?”

 

Nụ cười trên mặt hắn nhạt đi vài phần.

 

“A Chiếu quả thực thông minh, chuyện gì cũng không giấu nổi nàng.

Nhưng chỉ cần có A Chiếu, ta ắt hóa hung thành cát. Đừng quên, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.

Nàng có tài, Giang gia có thế. Có ta phò trợ, nàng tiến đến tể tướng cũng chẳng phải chuyện không thể. Nơi đây chỉ là huyện lệnh nghèo, sao sánh được?”

 

Ta thong thả ngồi xuống, nhấp một ngụm trà.

 

“Nếu ta cự tuyệt thì sao?”

 

Hắn bật cười, cười đến mức vết thương rách ra, ho ra mấy tia máu.

 

“Điều kiện hậu đãi thế này, A Chiếu cớ sao từ chối?

Tình cho nàng, lợi cho nàng, danh cũng cho nàng. Hỏi thiên hạ có ai làm được như ta?”

 

“Chỉ là…” hắn nghiêng đầu, ánh mắt hằn sâu.

“Nếu nàng khăng khăng không chịu, trận đòn hôm nay, mưu kế ba năm trước, ta sẽ tính cả thảy.”

 

Ta đặt chén trà xuống, ngắm thẳng hắn.

 

Ngọn nến lay động, dung nhan hắn khi sáng khi tối.

 

Nghiêng mình trên gối vải thô, tóc dài buông xõa, da mặt càng tái, song chẳng giấu được cốt khí quý tộc.

 

Hắn từng cho ta chút hơi ấm nơi hầu phủ.

Cũng từng thật lòng vì dân chúng làm đôi điều thực sự.

Giữa đám thế gia Trường An, hắn đã là một kẻ còn vẹn phần quân tử hiếm thấy.

 

Trong chốn hắc ám, một mảnh xám tro cũng trở nên quý giá.

 

Ta khẽ thở dài:

 

“Lời đáp của ta là… không.”

 

Lập tức, ánh nhìn hắn lạnh buốt.

 

“A Chiếu, vậy là muốn cùng ta cá c.h.ế.t lưới rách sao?”

 

Ta bưng bát thuốc, ngồi xuống cạnh giường.

 

“Hầu gia đến đây, hẳn chưa bẩm báo thượng cấp?”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Con ngươi hắn chợt co rút.

 

Ta múc một thìa thuốc, hơi nóng bốc lên, ta dịu giọng:

 

“Nếu chẳng phải đường cùng, hầu gia đâu nhớ đến ta.

Bao năm ở Trường An, ngươi vẫn chưa ngộ ra một đạo lý.”

 

“Đạo lý gì?” – giọng hắn khàn hẳn.

 

Ta ghé sát tai hắn, thì thầm:

 

“Chính là: quân muốn thần chết, thần nào dám không chết.

So với bọn công tử ăn chơi, ngươi đã là bậc tài tuấn Trường An. Sao chẳng chịu rút lui trong thể diện? Thánh thượng nhân hậu, ắt không tận diệt.”

 

Hắn bất chợt siết cổ tay ta, cười lạnh, trong đó mang vài phần điên cuồng.

 

“Nàng nói thể diện rút lui, chẳng phải là như Phùng gia, về quê cuốc đất, sống nhờ nhìn sắc mặt kẻ khác?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ khai thiên lập địa đã có tam lục cửu đẳng, ta thuận thế mà đi, có gì sai?”

 

Hắn buông tay, gắt gao nhìn thẳng ta.

 

“Sai, là ở những kẻ mơ tưởng đổi dời càn khôn!”

 

Ta nhìn bóng mình trong thuốc sóng sánh, bỗng bật cười.

 

“Hầu gia miệng nói yêu ta, mà bát thuốc đưa tận tay còn chẳng dám uống?”

 

“Há có gì không dám?”

 

22

 

Hắn bỗng đoạt lấy bát thuốc, ngửa đầu uống cạn.

 

“A Chiếu, ta thúc ngựa hai tháng trời, mấy phen suýt c.h.ế.t dọc đường, tấm lòng này lẽ nào chưa đủ sao?

Nàng đi rồi, ta ngày đêm tưởng nhớ, càng không hề có ý cưới gì Bắc An quận chúa.”

 

Hắn thở dốc, chụp lấy tay ta, lòng bàn tay nóng hầm hập, dính nhớp như kẻ sắp c.h.ế.t đuối níu lấy mảnh gỗ mục.

 

“Nàng không thể… nhìn ta thêm một lần nữa sao?”

 

Hơi nóng cùng mồ hôi dính trên mu bàn tay, ta để mặc hắn nắm, một thìa một thìa đút nốt phần thuốc còn lại.

 

Hắn còn lải nhải kể chuyện ngày trước.

 

Thuốc phát tác, giọng dần yếu đi.

 

Đến thìa cuối, hắn miễn cưỡng mở mắt, mí nặng trĩu.

 

“A Chiếu… ta chỉ còn mình nàng…”

 

Ta rút tay, đắp lại chăn cho hắn.

 

“Ngủ đi, tỉnh dậy rồi sẽ về đến nhà.”

 

Đồng tử hắn co rút, dường như chợt nhận ra điều gì, nhưng thuốc đã ngấm, chẳng mấy chốc liền gục xuống.

 

Trăng rọi qua song, in lên gương mặt hắn khi ngủ, mày giãn, mi dài rợp bóng, thoáng hiện vài phần trong trẻo hiếm có.

 

Ta khẽ gạt lọn tóc rủ nơi trán.

 

“Năm ấy trên lầu uống rượu, ngươi hỏi ta muốn gì.

Ta đáp, muốn điều mà thiên hạ nữ tử đều mong.

Không phải tình ái, mà là cốt khí.

Là quyền được đường đường chính chính đứng trong trời đất, dù mang thân nữ nhi.”

 

Tuyết Linh đẩy cửa bước vào, hông giắt d.a.o bếp.

 

“Tên này, thực coi thiên hạ là kẻ ngốc cả sao?”

 

Ta nhếch môi, siết chặt nút dây cuối cùng.

 

“Nam tử đời này mười kẻ thì chín coi nữ nhân là ngốc. Nào biết khi nữ nhân quyết liệt, quỷ thần cũng phải tránh lui.”

 

Trong thuốc đã hạ đủ lượng mê dược, khiến hắn mê man ba ngày ba đêm.

 

Hai nha dịch khom lưng, khiêng hắn lên xe như khiêng bao tải.

 

Dù giữa đường hắn có tỉnh, cũng khó địch nổi bốn cánh tay, chẳng thể xoay trời.

 

Tuyết Linh cắn môi:

 

“Nhỡ hắn… lại báo thù thì sao?”

 

Ta ngẩng nhìn về phía Trường An:

 

“Ăn bổng lộc quân, phải lo nỗi lo của quân. Làm tốt, trên ắt sẽ thay ta dẹp yên.”

 

Đêm đó, ta dâng mật tấu xin tội, từng chữ như m.á.u lệ, kể rõ Giang Tẩm Mặc bỏ chức, bức ép mệnh quan, cuối cùng tự thỉnh cách chức.

 

Ngoài mặt là cầu tội, kỳ thực là thoái để tiến, dò ý đế vương.

 

Một tháng sau, thánh chỉ hồi đáp, cuối cùng phê hai chữ đỏ chói: “Không chuẩn.”

 

Ta mỉm cười, áp mật tấu vào ngực.

 

Sương núi tan dần, lộ ra ruộng dược mới khai khẩn.

 

Số phận Giang gia, như mù sớm tan trong cửu trùng cung điện.

 

Những nam nhân này luôn ngỡ nữ tử mềm lòng, vài câu mật ngữ có thể xóa sạch chuyện cũ.

 

Đâu biết, cốt khí nữ nhi mới là thứ cứng rắn nhất cõi nhân gian.

 

Ở Lĩnh An, mỗi đêm đèn dầu, ngoài phê công văn, ta còn nghiền ngẫm tin triều.