Chiếu Hồng

Chương 17



Động tĩnh Trường An, biến hóa lục bộ, hễ có thể nghe ngóng, ta đều nắm chắc.

 

Ta mang chí hướng thiên hạ.

Dù từng bị vây trong vũng bùn Giang gia, bị Giang mẫu muôn vàn chèn ép, ta chưa từng sờn lòng.

 

Linh hồn ta, vẫn trong sạch.

 

Tin Giang Tẩm Mặc bị ngoại phóng, đến một năm sau mới truyền tới.

 

Lòng riêng, ta hận hắn.

Hận hắn coi thường nữ nhân, hận hắn từng suýt vấy bẩn thân ta.

 

Song đạo đế vương ở chữ cân bằng, biển lớn muôn người đều như cát bụi.

Kết cục ấy, đã là ơn khoan dung nhất.

 

Hoàng đế dường như quên ta nơi này.

 

Mãi đến khi đồi núi hóa quýt đỏ, Lạc Giáng thành đại huyện Lĩnh An.

Mãi đến khi nơi đây xuất hiện nữ đồng sinh đầu tiên.

 

Ta mới sực tỉnh — đã hai mươi năm trôi qua.

 

Ba tháng sau, thánh chỉ điều ta hồi kinh đặt trên công án.

 

Lưu sư gia đọc đi đọc lại, trong phòng chỉ còn tiếng Tuyết Linh sắp hành trang.

 

Nàng động tác nhẹ nhàng, xếp mấy bộ quan phục cũ của ta, đặt vào áo bông dày nàng may năm trước.

 

Ta rốt cuộc không nén nổi, nắm lấy tay nàng:

 

“Tuyết Linh, cùng ta đi đi. Trường An đất rộng trời cao, có nhau bên cạnh, cũng dễ nương tựa.”

 

Nàng ngẩng lên, lặng lẽ nhìn ta, ánh dương rọi qua song, phản chiếu sự nhu hòa trong mắt.

 

Sau đó, nàng khẽ lắc đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:

 

“A Chiếu. Ta không về.”

 

Lòng ta chợt thắt lại.

 

Nàng chỉ ra ngoài cửa sổ, phía học đường, văng vẳng tiếng trẻ con đọc sách trong trẻo.

 

“Bọn trẻ kia, mới nhận được vài chữ. Tam Nha còn khoe với ta rằng, đã đọc hiểu biển hiệu bên ruộng thuốc, sẽ không hái nhầm nữa.”

 

Ta lặng đi, ghét bản thân vì tư tâm, lại chẳng ngăn nổi niềm xao động.

 

“Trường An có học viện lớn hơn, ở đây ắt có người thay thế.”

 

Nàng thong thả, từng lời như nện vào tim ta:

 

“Ngươi đi Trường An, ấy là chân trời rộng, cũng là chiến trường vô hình. Nếu ta theo, sẽ là thân phận gì?

Con gái tham quan? Nha hoàn cũ hầu phủ? Hay… cái bóng bên cạnh Lư Chiếu Hồng?

Chỉ khiến người ta dị nghị, thành cớ công kích ngươi thôi.”

 

Ta vội vã:

 

“Ngươi biết ta chưa từng bận tâm…”

 

“Không.” Nàng ngắt lời.

“Ta bận tâm.”

 

Nàng nâng tay, vuốt gọn lọn tóc rối bên mai ta.

 

“Ngươi chỉ việc bước tới, chớ ngoái lại. Ta ở đây, giữ non nước này, gìn ngọn lửa ngươi thắp, truyền nối đời đời.”

 

Ta lắc đầu, nghẹn nơi cổ, chỉ còn vị mặn trào dâng.

 

Nàng khẽ lau đi, nụ cười càng rạng rỡ:

 

“A Chiếu, ta đã tìm thấy ý nghĩa đời mình. Ấy là vì ngươi, cũng vì ta, thủ hộ nơi này.”

 

Nàng chỉ ra ngoài cửa sổ:

 

“Ngươi thấy chăng?

Chốn này — chính là Trường An của ta.”

 

23

 

Ngày từ nhiệm, ta vốn định lặng lẽ lên đường.

 

Đẩy cánh cửa sau nha môn, ta sững lại.

 

Bên ngoài, chen chật người đen nghịt.

Có cụ già tóc bạc, có phụ nhân gùi giỏ thuốc, có cả bầy trẻ do Tuyết Linh dạy dỗ.

 

Họ lặng lẽ, tay ôm bánh kiều mạch còn bốc hơi nóng, vai đeo rổ trứng sớm vương sương, cố chấp nhét vào xe ngựa.

 

“Đại nhân… đi đường bình an…”

 

Một tiếng nghẹn ngào cất lên.

Lập tức, tiếng khóc, lời chúc, tiếng gọi dồn dập như sóng núi, cuồn cuộn ùa tới.

 

Xe ngựa lăn bánh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Đại nhân!!”

 

Tuyết Linh bỗng túm váy, chạy theo xe.

Gió thổi rối mái tóc, nàng chẳng hề bận tâm.

Sau lưng nàng, người dân ùa theo như thủy triều.

 

Lưu sư gia thở hổn hển, chòm râu bạc rối tung trong gió.

 

Ta níu chặt rèm xe, chẳng dám thò đầu ra.

 

Mười mấy năm, bao mưu toan ám tiễn trong hầu phủ chẳng làm ta sợ; bao lần trèo vách đá hái thuốc chẳng khiến ta run chân.

Ấy vậy mà giờ phút này, ta lại chẳng dám quay đầu.

 

Cho đến khi khúc sơn ca quen thuộc xé màn sương sớm, từng câu gõ vào tim ta:

 

“Trời trong xanh, gặt cỏ gặt mạ, lên núi hái thuốc phải siêng năng.”

 

“Trồng lúa mạch, gặt mùa vàng, non nước Lĩnh An nuôi ta đến già.”

 

Tiếng hát càng cao, hợp thành sóng âm cuồn cuộn, dội vào vách núi, vọng về ngàn tiếng ngân.

 

Ta cuối cùng gục ngã, bật người ra khỏi xe, khum tay bên miệng, gào đến khản giọng:

 

“Về đi, về nhà đi!”

 

“Về đi, về nhà đi——!”

 

Núi vách cũng vọng lại tiếng ta.

Lặp đi lặp lại, tan dần trong bụi xe nghiền nát.

 

Qua khúc quanh, ta ngoái nhìn lần cuối:

Tuyết Linh đứng trên dốc cao, dùng hết sức vẫy tay.



 

Về sau, ta đi qua nhiều nơi.

 

Ở Mạc Bắc, khi khuyến khích trồng bông, từng chứng kiến đoàn thương nhân bị cướp, kẻ bị thương thoi thóp.

Nữ y quan lấy quýt đỏ tán bột cầm máu, dùng hoắc hương sắc nước trừ độc.

 

Mùi thuốc thân quen lan trong gió lạ, ta thoáng thấy bóng Tuyết Linh phơi dược sau sân nha môn, sống mũi cay xè.

 

Ở Giang Nam, lo vận lương, gặp mấy thiếu nữ mặc áo học đường Thanh Sơn, dẫm bùn đo thủy văn, ánh mắt chuyên chú, chẳng thua nam nhân.

Mưa bụi ướt đẫm quan bào, ta đứng lặng, lòng trào dâng hơi ấm.

 

Mỗi vụ thu về, thư Tuyết Linh lại đến, đúng hẹn như mùi lúa mới.

 

Trong thư toàn chuyện vụn vặt ấm áp:

Học đường mở thêm phòng, tiểu nữ sinh thông tuệ, ruộng thuốc được mùa, sau núi mai nàng trồng đã nở mấy cành…

 

Về cuối, luôn có một dòng do Lưu sư gia nhờ nàng chép:

 

“Đêm sương nặng, xin đại nhân nhớ thêm áo, chớ để nhiễm hàn.”

 

Đến lúc ông quy tiên, lời trăn trối sau cùng vẫn là câu ấy.

 

Cả đời, ta chẳng gặp lại Giang Tẩm Mặc.

 

Hắn bị biếm ra đất nghèo làm tri châu.

Mùa thu lũ lớn, đích thân hắn ra đắp đê, kiệt sức ngã vào dòng xiết, thi cốt chẳng tìm về.

 

Người trong tộc dọn di vật, thấy tận đáy hòm xưa một chồng thư dày.

Phong bì đề tên ta, chưa một lá được gửi.

 

Cuối cùng, những bức thư vàng ố ấy được đưa đến án của ta.

Ngón tay ta dừng nơi nét bút quen thuộc, chẳng mở bất cứ phong nào.

 

Sám hối, biện giải, hay điều gì khác,

tất cả hóa tro bụi, theo gió bay xa.

 

Bảy mươi tuổi, ta cáo lão.

Nơi triều đường, nữ quan đã chiếm bốn phần mười.

 

Một chiều, nghe ngoài các tiếng trẻ cười đùa.

Mở cửa sổ, thấy mấy bé gái nhỏ, chụm chân nhón cao, với cành quế nở rộ.

 

Nắng rọi gương mặt ửng hồng, sức sống tràn trề.

Ta chợt nhớ năm nào, sân sau nha môn, Tuyết Linh cũng vén tay áo, treo cành dược mới hái lên giàn tre.

 

Ta bất giác chạm tóc mai nhuộm sương, khẽ đụng vào chiếc trâm ngọc — món nàng từng nhét vào tay ta, ta ích kỷ giữ lại một cây.

 

Chiều đỏ rực, tầng mây cháy sáng.

 

Ngẩng nhìn, ta thấy vô vàn thân ảnh, lớp lớp chồng lên:

 

Các nàng nắm tay nhau,

từ núi non Lạc Giáng bước ra,

từ bùn lầy ruộng đồng bước ra,

từ đèn xanh sách vàng bước ra.

 

Cuối cùng, hóa thành ánh dương rực rỡ trước mắt.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

-HẾT-