Ta đứng dậy khép cửa sổ, mưa lớn tạt vào, hơi nước lạnh buốt phả đầy mặt.
“Hầu gia sinh ra trong nhung lụa, đâu biết nơi đầu ngõ còn có Vương bà bán hoa, chồng nghiện rượu, con ham cờ bạc, ba ngày hai lượt liền bị cha con hắn đánh cho mặt mày bầm dập.”
“Cũng chẳng biết trong xưởng thêu, bao nhiêu cô nương giữa mùa đông giá rét, vẫn phải dùng đôi tay nứt nẻ khâu vá, chỉ để kiếm thêm vài đồng phụ giúp gia đình.”
“Hầu gia từng nói ‘học thành văn võ nghệ, bán cho hoàng gia’. Nhưng sự thịnh trị của giang sơn xã tắc này, nào chẳng phải cũng đang đặt trên đôi vai của thiên hạ vạn ngàn nữ tử?”
Ngọn lửa phụt tắt, gian phòng chìm trong bóng tối.
Khuôn mặt hắn ẩn trong u ám, chỉ còn đường viền cằm căng chặt.
Mưa càng lúc càng dồn dập, hắn lặng im thật lâu, rốt cuộc chẳng nói lời nào, chỉ xoay người bỏ đi.
Ba ngày sau, vụ án được tuyên ở Kinh Triệu phủ.
Người phụ nhân kia bị phán lăng trì nơi chợ, m.á.u b.ắ.n tung tóe.
Nghe nói nàng đau đớn suốt một tuần trà, giãy giụa ngẩng đầu, không cam lòng nghẹn giọng:
“Ta làm quỷ… cũng phải nhìn… cái thế đạo này…”
Từ đó ta và Giang Tẩm Mặc lại quay về dáng vẻ xa cách thuở trước.
Sáng tối thỉnh an, ta vẫn cung kính đứng bên cạnh Giang mẫu bưng món.
Trong mắt bà thoáng vẻ đắc ý, thỉnh thoảng còn liếc sang nhi tử bằng khóe mắt.
Lúc lui ra, ta nghe giọng bà cố đè nén hân hoan:
“Mẫu thân đã chọn sẵn vài tiểu thư môn đình cao quý, chỉ cần con nhẫn thêm đôi ba ngày nữa là được…”
“Mẫu thân…”
Giang Tẩm Mặc bất chợt cắt lời, tiếng nói phía sau nhỏ dần, ta nghe không rõ.
Ta chậm rãi rời đi, trong lòng nào chẳng phải cũng có ý nghĩ giống hệt.
Nhẫn thêm một thời gian nữa.
Đợi đến ngày bảng vàng xuân thí công bố, ta sẽ có riêng một phương trời đất.
Trong Văn Lâm Các, chúng ta ăn ý mà tránh đối diện nhau.
Chỉ là ta vẫn thường xuyên cảm thấy sau lưng sách giá, có ánh mắt thoáng ẩn thoáng hiện. Ta giả như chẳng hay biết.
Cho đến ngày phủ Thượng thư họ Phùng bị tịch thu gia sản, cả Trường An chấn động.
Đây là lần đầu tiên từ khi đăng cơ, Thánh thượng tự tay chặt bớt cành nhánh thế gia.
Nghe nói vàng bạc châu báu, danh họa thư tịch bị lục ra chất đầy ba viện lớn.
Nếu đem sung quân phí, chỉ e đủ nuôi mấy vạn binh sĩ.
Thánh thượng thủ đoạn khoan hòa: chỉ tịch gia, không lưu đày, còn ban cho trăm lượng bạc, cho phép hồi hương an dưỡng.
Chỉ là… được cho về quê là phu phụ cùng hai nhi tử họ Phùng.
Người bị lưu lại, lại chính là Phùng Tuyết Lăng — người từng dây dưa với Giang Tẩm Mặc.
Ta vốn tưởng nàng nhập phủ, ít ra cũng là một thứ thiếp.
Không ngờ một cỗ kiệu nhỏ che rèm xanh từ cửa hông lặng lẽ đưa vào, chỉ làm một tỳ nữ hầu cận.
Khi Giang Tẩm Mặc lại bước vào Văn Lâm Các, bên cạnh hắn đã có thêm Phùng Tuyết Lăng.
Vừa mở cửa, đã nghe giọng thiếu nữ nũng nịu:
“Ôi, nơi này rộng quá, chẳng trách Giang ca ca tài học hơn người. Nào như ta, cả ngày chỉ biết đọc vài cuốn nhàn thư.”
Kệ sách để thoại bản vốn ở tận trong cùng bên trái, vốn chẳng cần đi ngang chỗ ta.
Thế nhưng Giang Tẩm Mặc lại cố ý dẫn Phùng Tuyết Lăng đi ngang án thư của ta.
“Này, ngươi là tỳ nữ viện nào, cớ sao gặp hầu gia lại không hành lễ?”
Những ngày không cần vấn an, ta thường phục sức cực kỳ giản dị.
Người ta nhận lầm thành nha hoàn, cũng chẳng lạ.
Ta ngẩng đầu, liền thấy một nữ tử mặt như đĩa bạc, mắt phượng má hồng.
Tuy khoác y phục nhất đẳng tỳ nữ trong phủ, nhưng nhìn kỹ, phần eo đã được bó sửa cho khéo.
Trên đầu còn cài trâm bộ d.a.o nho nhỏ, theo động tác mà rung rinh lấp lánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
08
Ta chậm rãi đặt bút lông xuống, đứng dậy hành một lễ:
“Thỉnh hầu gia an.”
Nói rồi lại ngồi xuống, tiếp tục chép kinh Phật.
Giọng thiếu nữ kiều mị vang lên trên đỉnh đầu:
“Ngươi làm nô bộc kiểu gì vậy? Còn không mau đi dâng trà cho hầu gia.”
“Đúng rồi, lại bưng thêm hai đĩa bánh hoa quế lên đây.”
Ta rũ mi mắt, bút dừng lơ lửng trên trang giấy. Chợt nghe giọng Giang Tẩm Mặc lạnh băng:
“Còn không mau đi?”
Ta hít sâu một hơi.
Vì gian thư các đầy sách này, vì những thiên sách lược chưa đọc xong kia, ta nhẫn.
Khi ta bưng trà bánh trở lại, hai người đã chiếm chỗ cũ của ta.
Phùng Tuyết Lăng đang cầm bút của ta, vạch loạn lên kinh văn ta vừa chép.
“Mấy chữ gì đây? Đọc chẳng hiểu nổi, thật chán chết.”
Nói rồi, “bốp” một tiếng, ném thẳng bút xuống kinh quyển.
Mực loang ra trong nháy mắt.
Ta vội vàng đặt khay xuống, đưa tay lấy kinh, chẳng ngờ lại để bút rơi xuống váy nàng.
Phùng Tuyết Lăng thét chói tai, nhảy dựng lên:
“Ngươi làm gì vụng về vậy, muốn c.h.ế.t sao!”
Nàng kéo tay áo Giang Tẩm Mặc, mắt ầng ậc lệ, như chịu uất ức ngút trời:
“Giang ca ca, huynh xem kìa! Nhất định là huynh thường dung túng, nên đám hạ nhân này mới không coi ai ra gì.”
Giang Tẩm Mặc đưa mắt đảo qua ta và kinh quyển, cuối cùng dừng ở vết mực trên váy nàng.
“Quỳ xuống.”
Thanh âm hắn rất khẽ, nhưng chứa mệnh lệnh không cho cãi.
Ta nắm chặt mép sách, các đốt ngón tay đau buốt mà không hay.
Trong lòng gầm thét: Dựa vào đâu?
Nhưng bốn bề là sách giá, những thiên luận còn chưa xem hết.
Người dưới mái hiên, chẳng thể không cúi đầu.
Ngón tay nắm chặt bìa sách đến phát đau.
Ta chậm rãi khuỵu gối, hành lễ thật chuẩn mực:
“Nô tỳ sơ suất làm bẩn y phục cô nương, xin cô nương trách phạt.”
Phùng Tuyết Lăng khẽ “hừ”, lấy khăn che môi, ý cười khinh bạc:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Tội c.h.ế.t thì miễn, nhưng tội sống khó tha. Tiền may vá y phục sẽ trừ vào bổng lộc của ngươi.”
Lại cầm cuốn thoại bản bên cạnh, ném xuống trước mặt ta:
“Hình phạt hôm nay, đọc hết quyển này cho ta nghe.”
Trong mắt Giang Tẩm Mặc thoáng hiện nụ cười, khẽ cọ mũi nàng, giọng cưng chiều:
“Toàn trò lắm mánh.”
Hắn đứng dậy, vạt áo lướt ngang trước đầu gối ta:
“Ngươi ở đây đọc, ta sang bên cạnh xem án quyển. Lát nữa sẽ sai người đưa vải vóc đến cho ngươi.”
Trong các lại chỉ còn giọng ta khàn khàn đọc chữ.
Khi gần hết cuốn, trời ngoài đã ngả hoàng hôn.
Phùng Tuyết Lăng lấy tay che mặt, giọng nức nở:
“Công chúa Chiêu Thuận thật đáng thương… vì sao lại không thể để người hữu tình được thành đôi…”