Đến kỳ ba ngày một lần thỉnh an.
Ta đang hầu Giang mẫu dùng xong bữa sáng, liền thấy Giang Tẩm Mặc vào.
Vạt áo quan phục dính sương sớm, dưới mắt hằn vệt xanh nhạt.
Giang mẫu đau lòng nhìn con, kéo hắn ngồi xuống:
“Hài tử này, hà tất phải khổ nhọc đến vậy? Chung quy đã có tước hầu để…”
“Mẫu thân!” — Giang Tẩm Mặc cắt ngang.
“Báo quân hoàng kim đài thượng ý, đề huề ngọc long vị quân tử — lời ấy, từ nay không được nói lại.”
Trong phòng bỗng lặng ngắt.
Giang mẫu biết mình lỡ lời, mặt mày mất tự nhiên, liền quay sang trút giận nơi ta:
“Còn ngẩn ra đó làm gì? Mau gắp món.”
Tay ta khẽ run, vừa định gắp miếng tôm pha lê, lại nghe Giang Tẩm Mặc chợt nói:
“Ngồi xuống cùng ăn.”
Lời vừa dứt, cả Giang mẫu lẫn ta đều ngẩn ra.
Ta cúi người từ chối:
“Chiếu Hồng không dám vượt lễ.”
Giọng hắn mang theo khí thế không cho cãi:
“Ta bảo nàng ngồi.”
Bốn chữ, nặng như tiếng búa gõ.
Giang mẫu mấp máy môi, rốt cuộc cũng không dám cất thêm lời.
06
Đây là lần đầu tiên, kể từ khi ta gả vào hầu phủ một năm qua, cùng mẫu tử bọn họ cùng bàn dùng bữa.
Sắc mặt Giang mẫu tuy không vui, song chẳng tiện phát tác, chỉ khẽ che miệng ho khan một tiếng.
Hồ ma ma lập tức lĩnh ý, cầm đũa bạc bắt đầu phân món.
Trong bát Giang Tẩm Mặc là đủ loại sơn hào hải vị: măng hầm giò heo, đầu sư tử nhân thịt cua…
Mà trong bát ta, chỉ có mấy cánh hoa bách hợp chạm trổ cùng vài lát măng điểm xuyết.
Dùng cơm xong, ta vừa muốn đứng dậy hầu hạ, Giang mẫu lại phá lệ phất tay:
“Ở đây không cần con, về nghỉ đi.”
Hẳn là vì hành động của Giang Tẩm Mặc vừa rồi khiến bà ta cảm thấy bất ổn.
Buổi chiều, trong Văn Lâm Các.
Ta đang vùi đầu nơi sách án, chợt nghe cánh cửa gỗ khẽ kêu.
Không cần ngẩng lên, ta cũng biết là hắn.
Khi ngẩng đầu, một gói giấy dầu đã đặt trước mặt, hương thơm lan tỏa.
“Đi ngang Huyền Vũ Nhai, tiện tay mua.”
Hắn quay mặt đi, giọng có phần gượng gạo:
“Xem như tạ ơn lần trước nàng giải hoặc cho ta.”
Ta mở gói giấy, bốn chiếc bánh bao chiên vàng ruộm, vỏ giòn tỏa mùi mè thơm nức.
“Đường đường hầu gia, cũng ăn thứ này sao?”
Trong mắt hắn thoáng qua vẻ bất lực:
“Hầu gia chẳng phải cũng là người sao? Chẳng qua cơm ăn ngũ cốc mà thôi.
Ngày bận rộn ở nha môn, bánh bao với dưa muối cũng là thường sự.”
Một câu ấy, trái lại khiến ta đối với hắn có thêm vài phần nhìn khác.
Ta gói lại gọn ghẽ, định rời đi, lại bị hắn gọi giữ:
“Nàng đi đâu?”
Ta chỉ gói bánh trong tay:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chốn mực hương, sao dung mùi dầu mỡ vấy bẩn?”
Ngồi nơi bậc đá, ta ăn xong bánh bao mới cố ý chờ cho hương vị phai nhạt, rồi quay lại.
Trong các, Giang Tẩm Mặc đã ngồi bên án đối diện, chuyên tâm đọc hồ sơ.
Ta nhẹ bước chọn ‘Tứ Thư Chương Cú Tập Chú’, vòng sang án bên trái.
Suốt một buổi chiều, trong các chỉ còn tiếng giấy sách xào xạc.
Khi ta ngẩng mắt, hắn chẳng biết đã đi từ bao giờ.
Ngày hôm sau, tới Văn Lâm Các, ta theo thói quen cũ, đi thẳng về án bên phải thường ngồi.
Lướt qua, thấy quyển hồ sơ mở sẵn.
Chưa kịp dừng bước, cửa lại bật mở, khiến ta giật mình, sách trong tay cũng rơi xuống đất.
Giang Tẩm Mặc đứng nơi cửa, ánh mắt quét một vòng giữa ta và hồ sơ.
“Án này, nàng thấy nên xử thế nào?”
Ta nhặt sách, tránh sang án bên kia:
“Án tình đã rõ ràng, hầu gia ắt có định luận.”
Hắn theo sát sau lưng, thẳng nhiên ngồi xuống bên trái:
“Bản hầu muốn nghe nàng nói.”
Ta ngước nhìn hắn:
“Thế hầu gia nghĩ sao?”
Hắn gần như không do dự:
“Giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa.”
Ta khẽ lắc đầu:
“Hồ sơ chép rõ, phu quân say rượu, tự ngã xuống ao mà chết.
Nếu luận tội, hẳn nên trách y tửu sắc vô độ, chân bước loạng choạng mới đúng.”
Hắn mím môi, lộ vẻ bất mãn:
“Vợ biết chồng say rượu dễ nổi giận, cớ sao không tránh? Thấy y rơi xuống nước, cớ sao không cứu?”
Trong lòng ta cười lạnh:
“Pháp điển viết rõ: chồng đánh vợ đến gãy xương trở lên, giảm hai bậc tội. Hầu gia biết ‘giảm hai bậc’ nghĩa là gì chăng?
Tức là, cùng một vết gãy, nếu chồng đánh vợ, chỉ chịu một phần ba hình phạt thường nhân.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Người phụ nhân kia, tay trái xương nứt chưa lành, ba xương sườn bên phải cũ tổn, khắp mình chi chít vết roi. Hầu gia nói thử, nàng còn có thể tránh nơi nào? Nàng có thể trốn đi đâu?”
Trong mắt Giang Tẩm Mặc thoáng hiện suy tư.
Ta tiếp lời:
“Càng nực cười, trong hồ sơ lại viết: vợ chồng tranh chấp, phụ nhân không kịp thời khuyên can.
Đều là xương thịt m.á.u người, cớ sao chẳng viết chồng không kiềm chế cơn giận? Vì cớ gì nữ tử bị đánh thì gọi là lẽ trời, phản kháng lại thì hóa thành đại nghịch bất đạo?”
“Hoang đường!” — hắn bỗng cắt ngang, đứng bật dậy, ánh mắt trầm lạnh phủ xuống.
“Nam chủ nữ tòng, đó là nghĩa vợ chồng. Chồng là trời, vợ là đất, vốn là cương thường chẳng đổi. Vợ thấy chồng c.h.ế.t không cứu, chính là nghịch luân. Nànglại còn muốn bao biện cho nàng ta?”
Ta nhìn hắn, thản nhiên hỏi ngược:
“Hầu gia vốn đã có quyết, sao còn tới hỏi ta?”
07
Giọng ta rất nhẹ, nhưng từng chữ đều rõ ràng:
“Lời ta hôm nay, chẳng qua là muốn đòi một chút công đạo cho phụ nhân kia. Thiên hạ có hàng vạn nữ tử, ai lại cam tâm ngày ngày sống dưới quyền cước?”
Sắc mặt Giang Tẩm Mặc tối sầm:
“Nàng thân là nữ nhân, lấy tư cách gì thay mặt thiên hạ nữ tử?”
Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn. Ngoài cửa sấm chớp lóe sáng, thổi tắt ngọn nến trên án.
“Hầu gia nói ta không thể thay mặt thiên hạ nữ tử, nhưng thiên hạ này, rốt cuộc vẫn phải có người mở miệng thay họ nói một lời công bằng.”
“Thánh thượng từng thân hạ chiếu lệnh, bỏ điều luật ‘vợ cáo chồng phải bị đánh roi trước’, cho phép nữ tử tự xin hòa ly. Chẳng lẽ cửu ngũ chí tôn, cũng là đang bao biện cho họ ư?”