10
Ba ngày Giang mẫu rời phủ dự yến, ta rốt cuộc cũng có được một hơi thở thong dong.
Đẩy khung cửa sổ chạm khắc trong nhã gian của Nguyệt Mãn Lâu, Trường An khi ấy như đắm trong hoàng hôn dát vàng.
Vài món tiểu thực, một bình lê hoa bạch.
Ta lặng lẽ nghe tiếng người huyên náo dưới lầu, đã lâu lắm rồi chưa có được sự an yên này.
Một bình rượu cạn, men đã hơi ngà, ta từ tay áo lấy ra cây huân cổ phụ thân để lại.
Âm điệu bi ai, chính là khúc ‘Chiết Liễu’ phụ thân từng dạy thuở sinh tiền.
Người qua kẻ lại dưới lầu dừng chân, ta chẳng thấy rõ diện mạo, chỉ mơ hồ cảm giác có ánh mắt nào nóng rực, như kim châm sau lưng.
Khúc vừa dứt, cửa phòng bất chợt mở. Ta không ngoảnh đầu, chỉ lười nhác nói:
“Tiểu nhị, thêm một bình lê hoa bạch.”
Sau lưng im lặng khác thường, ta từ tốn quay lại — Giang Tẩm Mặc, quan bào ngọc đới, đang đứng nơi cửa.
“Không ở phủ chép kinh, lại rảnh rang tiêu khiển ở đây?”
Ta vịn song cửa giữ vững thân hình, trong men say mơ hồ lại bật cười:
“Giang… Giang Tẩm Mặc, sao ngài lại đến đây?”
Ta lắc đầu, tự mình uống nốt nửa chén rượu còn sót.
“Không… không đúng, hắn sẽ không tới đây đâu.”
Lời chưa dứt, cổ tay đột ngột bị nắm chặt.
“Nàng gọi ta là gì?”
Men rượu dâng, ta ngẩng đầu nhìn thẳng mắt hắn:
“Giang, Tẩm, Mặc.”
Từng chữ, từng hơi thở mang theo vị ngọt của lê hoa bạch.
“Sao? Hầu gia nghe không quen?”
Đáy mắt hắn thoáng trầm hẳn, tay kia chợt khép sau gáy ta.
Hơi thở nóng hổi, mùi trúc hương lẫn mùi rượu quẩn quanh.
Khi ta còn tưởng hắn sẽ nổi giận, hắn lại buông tay, ấn ta trở lại ghế, nhìn mâm cơm sót lạnh:
“Dù ra ngoài tiêu khiển, cũng phải ăn uống tử tế sao?”
“Tiểu nhị, mang hết sơn hào hải vị của các ngươi lên đây.”
Rượu thịt bày biện, ta nâng bình rót cho hắn, say khướt mà giở trò tinh nghịch:
“Hầu gia khí phách! Nào, cạn!”
Rượu mạnh lùa xuống, đốt cháy ngũ tạng.
Khóe mắt hắn cũng dần nhuộm sắc đỏ.
Hắn bỗng hỏi, giọng khàn khàn:
“A Chiếu, trong hầu phủ… không vui sao?”
Ta gắp một con tôm pha lê bỏ vào miệng:
“Vui chứ, có cơm ăn, có sách đọc, sao lại không vui?”
Hắn bỗng nghiêng sát, hơi thở lướt qua tai ta:
“Đã vui, sao chưa từng cười thật lòng?”
Ta ngửa đầu cười to, cố ý khoa trương:
“Ha ha ha, Hầu gia nhìn xem, chẳng phải ta đang cười đây ư?”
Lòng bàn tay hắn chợt đặt lên mu bàn tay ta:
“Không phải vậy, ta muốn thấy nụ cười thật sự.”
Men rượu khiến uất ức dồn dập kéo tới.
“Thật sự?”
Ta nhếch môi, cười lạnh, rút tay về:
“Lúc tộc trưởng nuốt gia sản của ta, gọi đó là quy củ tông tộc, có thật sự không?
Ngươi lòng mang người khác, lại cưới ta vào cửa, có thật sự không?
Các ngươi giả dối đến thế, lấy tư cách gì bắt ta phải chân tâm?”
Ta nâng chén, đưa sát vào hắn, chén chạm nhau leng keng, ngửa cổ uống cạn, để rượu tràn xuống cổ áo.
Chúng ta cứ thế, từng chén đối từng chén, như hai đứa trẻ bướng bỉnh tranh hơn thua.
Đến khi hắn cũng say lờ đờ, ngón tay khẽ lướt qua chân mày ta.
“Nếu ta nói, giờ khắc này, là thật tâm thì sao?
A Chiếu… A Chiếu, ta nên xử trí thế nào với nàng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ta từng định đợi mãn hai năm, rồi đường ai nấy đi.
Nhưng nàng có biết, ngay từ ngày đầu tiên nàng đặt chân vào Văn Lâm Các, ta đã lén nhìn cả ngày.”
“Ta chưa từng thấy nữ tử nào ham đọc sách như vậy.
Mỗi lần nàng cúi đầu đọc chú giải, lòng ta lại rung lên theo từng hàng chữ.”
Ta quay mặt đi:
“Hầu gia say rồi.”
“Có lẽ là say… cũng có lẽ, ta chưa từng tỉnh.”
Hơi thở hắn càng lúc càng gần:
“A Chiếu, nói cho ta biết, nàng muốn gì?”
Ta xoay chén, cười khẽ:
“Muốn thứ mà thiên hạ nữ tử đều khát khao.”
Hắn bật cười trầm thấp:
“Thì ra nữ nhân, dẫu ham học, cuối cùng vẫn vương vấn tình ái.”
Bất chợt, hắn nắm lấy tay ta đang cầm chén.
“Đi thôi, chúng ta về nhà.”
11
Dưới ánh nến, dục vọng trong mắt hắn gần như muốn thiêu cháy ta.
“Không, ta không về… ta muốn… đối tửu đương ca.”
Ta loạng choạng đứng dậy, đi đến án thư, cầm bút chấm mực:
“Ta có một chén hương tửu, gọi hoa núi chim rừng, bầu bạn ta lúc say ngâm.”
“Hà tất tơ trúc, sơn thủy tự có thanh âm.”
Viết xong, ta đưa bút cho hắn:
“Giang huynh, đến lượt ngài.”
Hắn bật cười, đứng lên hơi nghiêng ngả, ôm lấy bút, một mạch viết xong.
Đọc đến câu cuối: “Qua mắt tận là kính hoa, đương trước thiên nhãn khán phá”, ta không khỏi tán thán:
“Hay!”
Ta lại rót cho hắn một chén, tiếp bút viết thêm.
Cứ thế đối thơ hai lượt, cả ta lẫn hắn đều đã say chẳng còn ra dáng.
Ta đứng trước án, đầu ngón tay khẽ lướt qua những câu thơ mực còn chưa khô, giọng bỗng trở nên mềm mại tự khi nào:
“Giang Tẩm Mặc, không ngờ ngài cũng có tài hoa như vậy.”
Hắn tựa bên song cười khẽ, trong thần sắc vương chút đắc ý:
“Nếu không lợi hại, sao có thể khiến nàng đọc đi đọc lại chú giải của ta?”
“Chú giải ấy là ngài phê?”
Ta kinh ngạc, khen ngợi:
“Chỉ trích thời thế, thật sắc bén.”
Ta mân mê góc tờ tuyên chỉ, ngập ngừng nói:
“Những bài thơ này… có thể đóng ấn của ngài không? Mai sau rời phủ, biết đâu bán được giá.”
Hắn ngửa đầu cười lớn, từ lòng n.g.ự.c lấy ra ngọc tỷ thanh ngọc:
“Có gì không thể?”
Rồi bỗng nhiên ghé sát, hơi thở phả nơi vành tai:
“Nhưng đã là tín vật đính tình, sao để nàng đem bán?”
Ta đỏ bừng mặt, vội gấp thơ giấu vào tay áo:
“Ai… ai muốn đính tình với ngài!”
Trên xe ngựa về phủ, bàn tay to rộng của hắn phủ lấy mu bàn tay ta, khóa chặt.
Xuống xe, hắn quay người muốn đỡ ta, giọng trầm thấp:
“Tối nay, ta đến phòng nàng nghỉ, được chăng?”
“Giang ca ca!”
Một giọng nức nở vang lên.
Phùng Tuyết Linh bưng đèn lưu ly, xách váy chạy xuống thềm.
Nàng nhào đến ôm lấy cánh tay Giang Tẩm Mặc, nhưng vừa thấy hai tay ta và hắn đang nắm nhau, liền khựng lại.
Hắn theo bản năng buông tay ta, ánh mắt lướt qua lại giữa ta và nàng.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Tuyết Linh sao chưa nghỉ?”