Giọng hắn vẫn ôn nhu, nhưng đã âm thầm kéo giãn khoảng cách cùng ta.
Lệ nàng rơi nhanh như mưa:
“Huynh không về, ta… ta không ngủ được, mộng thấy huynh bỏ ta…”
Hắn bật cười thấp, đưa tay vén sợi tóc mai cho nàng, cuối cùng nắm tay nàng:
“Đừng sợ, chỉ là mộng.”
Hắn ngẩng nhìn ta, bắt gặp ta sững sờ đứng tại chỗ, trong mắt mơ hồ ánh lên tia giễu cợt.
Đoạn, hắn tiếp nhận đèn trong tay nàng, dịu dàng soi đường:
“Đi, Giang ca ca đưa muội về.”
Lúc bước lên bậc thềm, hắn chợt như nhớ ra điều gì, ngoảnh lại:
“A Chiếu, nay nàng mệt rồi, cũng sớm nghỉ đi.”
Ta gật đầu, lại khôi phục vẻ ôn nhu thường ngày:
“Hầu gia cứ tùy ý.”
Trong tay áo, bản thơ sớm đã được hơi ấm cơ thể ủ nóng.
Giang Tẩm Mặc vĩnh viễn không biết, ngay khi hắn nói ra bốn chữ “tín vật đính tình” với bao thâm tình, ta đã sớm tính sẵn đường lui.
Trong tập thơ ấy, ta đã kẹp sẵn ‘hòa ly thư’.
Cuộc hôn nhân này, chỉ là ván cờ quyền lợi.
Ta cùng hắn, đều mang tâm cơ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
So xem, ai diễn khéo hơn ai.
Rốt cuộc, chẳng một ai trong sạch.
12
Kỳ Xuân khoa sắp đến.
Ta lấy cớ ngày giỗ song thân cần về Trần gia trai giới, dâng đơn cáo nghỉ với Giang mẫu.
Chuyện xuất môn tế bái, Giang mẫu vốn không làm khó, lại còn muốn phái người theo hầu.
Ta khom mình khẽ thưa:
“Tấm lòng của mẫu thân, con dâu xin lĩnh. Chỉ là phụ thân khi sinh tiền hành sự thanh giản, nếu nay rộn ràng khoa trương, trái lại lại phạm vào bất hiếu.”
Bà nay tâm không để ta, ngày ngày sai người sang Bắc An vương phủ cầu hôn, chỉ phất tay, nói mấy câu khách sáo rồi cho đi.
Ra cửa, ta nhẹ trang mà hành, đơn giản như người thường.
Vừa rẽ nơi đầu ngõ, liền thấy một đội quan sai đi đến.
Người dẫn đầu chính là Giang Tẩm Mặc, thân mặc quan bào huyền sắc, dưới mắt phảng phất quầng xanh mệt mỏi.
“A Chiếu? Nàng đi đâu vậy?”
Ta cúi người thi lễ, đem lý do vừa nói với Giang mẫu kể lại một lượt.
“Bao lâu trở lại?”
“Cần tụng kinh siêu độ, e phải mười ngày.”
Hắn hơi ngẫm, chân mày vốn giăng căng bỗng chùng xuống.
Tính ra, ấy vừa đúng lúc khoa thi kết thúc.
Khi ấy hắn cũng sẽ không bận bịu như nay.
“Vậy cũng tốt. Đợi Xuân khoa qua, ta có lời muốn nói với nàng.”
Ta từ biệt hắn, xoay người bước vào ngõ Ngũ Phúc.
Đẩy cánh cửa quen thuộc của Trần trạch, trong viện vẫn y nguyên.
Mã thúc chăm sóc đâu ra đấy, chăn nệm phơi thơm, thư án phụ thân sạch sẽ, nghiên mực đặt đúng chỗ cũ.
Ông lão còng lưng, vừa thấy ta, vành mắt đã ngấn lệ:
“Cơm hầu phủ không hợp sao? Sao tiểu thư gầy đến thế này... Chờ một chút, lão nô đi g.i.ế.c gà, hầm canh bồi bổ cho người.”
Khi cửa phòng khép lại, ta không kìm nổi chua xót nơi mũi, úp mặt thật sâu vào chăn gối.
Tỉnh giấc thì trời đã sáng, canh gà trong bếp sôi ùng ục.
Ta ăn ngấu nghiến, Mã thúc đỏ hoe mắt:
“Chậm thôi, trong nồi vẫn còn.”
Ăn xong, ta mở rương son, từ đáy lấy ra khế đất.
“Mã thúc, xin thúc giữ lấy.”
“Này... tuyệt đối không được...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta cứng rắn nhét vào tay ông:
“Phụ thân mất đi, người hầu đều tan, chỉ có thúc vẫn ở lại. Nhà này, vốn nên thuộc về thúc.”
Nước mắt ông rơi trên khế đất, làm nhòe nét mực.
“Tiểu thư... là định không về nữa sao?”
Ta nhìn ra ngoài song cửa, nắng xuân vừa tươi:
“Ai biết được? Nếu thi không đỗ, ta sẽ vào nữ học phương Nam làm tiên sinh. Nếu thi đỗ, tất cũng phải ra ngoài nhận quan.”
Chỉ còn hai ngày đến khoa cử, Mã thúc sớm chuẩn bị hành trang, lương khô nặng trĩu, trên cùng đặt cây bút lông phụ thân thường dùng.
Trước khi đi, ông bỗng thẳng lưng, giọng vang như chuông:
“Lão gia nơi chín suối chắc chắn phù hộ, tiểu thư nhất định đỗ cao!”
Ta bật cười, lệ lại tràn mi.
Phụ thân, nếu người còn linh, hẳn cũng sẽ ủng hộ con.
Không phải với tư cách ai đó làm thê tử, ai đó làm dâu.
Mà là chính con, đứa học trò đầu tiên của người – Lư Chiếu Hồng.
Kỳ thi kéo dài năm ngày.
Chưa đến canh năm, ngoài cống viện đã dài hàng người chờ.
Sau khi lục soát, vào phòng thi, mùi ẩm mốc lẫn xú uế xộc thẳng.
Ta lấy nút mũi chuẩn bị sẵn, mở đề mục, gạn lọc ý tứ liền hạ bút.
Đến ngày cuối, thi sách luận.
Đang toàn tâm viết, bỗng nghe tiếng ủng bước gần.
Khóe mắt thoáng thấy vạt áo quan bào huyền sắc, tim ta lập tức dâng đến cổ họng.
Là Giang Tẩm Mặc.
Hắn dừng ngay trước buồng ta, gió từ áo bào làm bản nháp khẽ bay.
May thay mấy hôm nay trời âm u, ánh sáng lờ mờ.
Ta nín thở, giấu mặt vào bóng tối.
“Chữ đẹp.” – hắn bỗng cất tiếng.
Cổ họng ta nghẹn lại.
Nháp viết toàn hành thư, hắn mới không nhận ra.
Ta khẽ đáp mơ hồ:
“Tạ đại nhân.”
Đợi tiếng chân dần xa, ta mới phát hiện lưng áo đã ướt đẫm.
Run rẩy viết xong nét cuối, toàn thân mỏi nhừ.
Ra khỏi trường thi, hoàng hôn vừa buông.
Xoa cổ tay rã rời, ta chen giữa biển người, dễ dàng ẩn đi bóng dáng mình.
13
Ta cố ý vòng qua mấy con hẻm mới trở về Trần trạch.
Vừa bước vào, Mã thúc đã hoảng hốt chạy ra nghênh:
“Tiểu thư, Hầu phủ có người tới, nhất định đòi gặp bằng được!”
Tim ta thoáng chấn động, chưa kịp mở miệng, ngoài cửa đã vang lên tiếng đập mạnh.
Mã thúc quýnh quáng vò tay:
“Ắt lại là quản sự Hầu phủ. Vài bữa trước lão nô còn mượn cớ tiểu thư trai giới tụng kinh, gắng bề gạt qua...”
Ta vội bước về Phật đường, sai Mã thúc dẫn người đến ngoài cửa, còn ta thì vớ lấy mõ gõ liên hồi cốc cốc.
Quản sự ở ngoài kêu gào:
“Phu nhân, nên hồi phủ rồi!”
Ta giữ giọng bình thản, tay gõ mõ càng nhanh:
“Trai giới chưa xong, chưa tiện về phủ.”
Quản sự ngập ngừng, khó xử nói:
“Hầu gia lo lắng cho phu nhân, mấy bữa nay ngày nào cũng sai người đến hỏi. Nếu phu nhân chẳng chịu về, tiểu nhân thật khó mà bẩm lại.”
Chuỗi Phật châu trong tay bỗng đứt phựt, hạt đàn gỗ lăn đầy đất.
Không... không thể nào.
Ta che giấu khéo như thế, ngay cả mặt cũng bôi nhọ, hương xà phòng cũng đổi.
Giang Tẩm Mặc lẽ ra không nhận ra mới đúng.