"Lúc đó xui xẻo bị người ta nhắm trúng. Con trai độc nhất trong nhà, ông bà nội thương như ngọc như vàng, cái gì cũng cho đeo. Riêng miếng ngọc trên cổ đã hơn ba trăm nghìn tệ. Cuối cùng bị bắt cóc. Nếu không cứu kịp thời, e là khó bảo toàn tính mạng. Sau chuyện đó, nhà họ Dư rất hạn chế phô trương giàu có bên ngoài. Ngay cả bản thân Dư Tô Thừa cũng có bóng ma tâm lý. Vậy mà lần này, nó lại nói năng không suy nghĩ gì cả."
Tôi cố gắng nhớ lại.
Nhưng khi đó tôi còn quá nhỏ, những ký ức chỉ là những mảnh ghép rời rạc.
Hình như có chuyện đó thật.
Bố tôi còn dẫn tôi đến bệnh viện thăm Dư Tô Thừa.
Những chuyện khác, tôi không nhớ rõ.
Bố tôi vỗ nhẹ lên đầu tôi:
"Không sao đâu, ông Dư cũng nguôi giận rồi."
Nhưng tôi vẫn muốn tìm chú Dư để giải thích.
Vì thế, tôi bước ra khỏi nhà.
Chưa đi được bao xa, đột nhiên một chiếc xe đỗ lại bên cạnh tôi.
Một chiếc xe rất đẹp.
Một người phụ nữ đoan trang, quý phái bước xuống.
Không nói một lời, bà ấy ôm chầm lấy tôi.
Tôi ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy người phụ nữ đã rời đi nhiều năm trước—mẹ tôi.
14
Dư Tô Thừa cuối cùng cũng được phép ra ngoài.
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Thực ra cậu ấy vốn chưa được phép sớm như vậy.
Nhưng mỗi khi tâm trạng tồi tệ, cậu ấy sẽ kéo violin trong phòng với âm điệu lạc tông đến mức ai nghe cũng đau đầu.
Sau khi bị nhốt suy ngẫm xong, cậu ấy đi tìm Hứa Tinh.
Rồi tình cờ nhìn thấy cô ấy đang nói chuyện với một người phụ nữ có vẻ là mẹ cô ấy.
Nói rằng năm đó không nên bỏ lại Hứa Tinh, không nên trốn chạy khỏi nợ nần mà không ngoảnh đầu nhìn lại, khiến con gái mình còn nhỏ đã phải chịu cảnh bị chủ nợ đuổi cùng đánh tận.
Bà ấy nói, bao nhiêu năm nay đều hối hận.
Mãi đến hôm nay mới có đủ dũng khí quay về cầu xin Hứa Tinh tha thứ.
Dư Tô Thừa đứng một lúc, nghe hết toàn bộ câu chuyện.
Nhưng trước giờ, Hứa Tinh chưa từng kể với cậu ấy về chuyện nợ nần.
Ngay cả bố cô ấy cũng không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong ký ức của Dư Tô Thừa, bố Hứa chỉ là tài xế của nhà cậu, thi thoảng đưa con gái đến nhà họ Dư, đợi làm xong việc rồi đón về.
Chỉ vậy thôi.
Nếu thực sự mắc nợ, đáng lẽ họ có thể nói với bố cậu một câu, nhưng họ không làm vậy.
Cả hai cha con đều im lặng chịu đựng.
Vậy là, họ đã từng có khoảng thời gian khó khăn đến vậy.
Liệu có phải, sự khoa trương sau này của Hứa Tinh cũng xuất phát từ việc từng nếm trải cảm giác thiếu tiền?
Không chỉ vậy.
Không chỉ là chuyện tiền bạc.
Mà là cả một quá trình chắp vá lại lòng tự trọng đã bị đập nát.
Dù chỉ là một giải pháp tạm thời.
Dù những lời khen ngợi và ngưỡng mộ kia chỉ là ảo ảnh được phủ lớp đường ngọt ngào.
Chỉ cần có thể làm đông cứng những vết thương và bóng tối trong lòng, thì cũng đáng giá.
Nếu vậy, cậu ấy hối hận rồi.
Những hiểu lầm, những khúc mắc ngày xưa, giờ đây như những lưỡi d.a.o sắc nhọn, xuyên qua khoảng thời gian dài đằng đẵng, đ.â.m thẳng vào tim cậu ấy.
Hứa Tinh, chú mua cho cậu đôi giày đẹp thế này, cưng cậu thật đấy.
Hứa Tinh, chiếc vòng tay này hợp với cậu lắm.
Tại sao không nói ra chứ?
Dư Tô Thừa còn nhớ, ngày cậu được cứu về từ tay bọn bắt cóc, Hứa Tinh đã chạy vào bệnh viện tìm cậu.
Cô ấy phăm phăm chạy đến, nhảy thẳng lên giường bệnh, ngẩng đôi mắt sáng như sao lên nhìn cậu:
"Cậu còn chảy m.á.u ở đầu không?"
Cậu không nhớ m.á.u có còn hay không.
Nhưng cậu nhớ rõ, quần áo cô ấy khi đó có hương hoa nhài.
Vì khi đó, cô ấy vẫn còn mẹ.
Có người giặt đồ cho cô ấy, có người khiến quần áo cô ấy luôn thơm tho.
Sau này, quần áo của cô ấy không còn mùi đó nữa.
Dư Tô Thừa đã đi tìm hương liệu tương tự.
Cậu ấy dùng loại đó suốt nhiều năm.
Trở lại thực tại, Hứa Tinh cuối cùng cũng lên tiếng.
Giọng cô ấy nhẹ nhàng, nói với Trương Mộng:
"Bây giờ con sống rất tốt. Nhưng con không thể thay Hứa Tinh của ngày xưa quyết định có tha thứ hay không. Bởi vì người chịu khổ không phải con của hiện tại. Vậy nên, mẹ đừng hỏi con câu này, có được không?"