Hoài An là con phố tập trung toàn hàng hiệu xa xỉ.
Tôi lắc đầu:
"Hôm nay không được, tớ còn phải về làm bài tập."
Dư Tô Thừa chăm chú quan sát nét mặt tôi, thấy tôi thực sự muốn về làm bài chứ không phải đang kiếm cớ từ chối, trong mắt cậu ấy thoáng vẻ thất vọng, nhưng nhạt đi rất nhanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Thịnh Dương, tôi đưa cô ấy về." Cậu ấy dường như không muốn đứng lại đây thêm giây nào.
Thịnh Dương gật đầu, nhưng trước khi tạm biệt tôi, còn cố tình nháy mắt đầy ẩn ý.
Quả nhiên, vừa về đến nhà, tôi đã nhận được tin nhắn từ cậu ấy.
Cậu ấy gửi cho tôi ảnh chụp màn hình bài đăng Anh hùng cứu mỹ nhân, kèm theo dòng tin nhắn:
"Giúp cậu trút giận một chút, nghĩa khí lắm đúng không?"
Tôi sững người, lập tức hiểu ra.
Vội vàng nhắn lại giải thích rằng tôi không hề để tâm đến bài đăng đó.
Nhưng ngay sau đó, Dư Tô Thừa cũng gửi tin nhắn đến:
"Bài đăng đó, tôi đã bảo bạn cùng lớp xóa rồi."
Chưa hết, Phương Huyền cũng nhắn tin cho tôi:
"Tinh Tinh, bọn họ nói linh tinh thôi. Dư Tô Thừa rõ ràng là đến giúp cậu. Mà khi cậu chuyển trường, cậu không nói với cậu ấy à? Tớ thấy cậu ấy đi hỏi hết những người ngồi xung quanh chỗ cậu, trông rất lo lắng."
Tôi nhắn lại:
"Ừ, tớ biết rồi. Nhưng tớ không vui. Mà tớ có bảo cậu giữ giúp tớ đôi găng tay đúng không? Tớ không qua lấy nữa, cũng không cần nữa."
"Được rồi." Phía sau là một icon khóc lóc.
Một lát sau, cô ấy gửi cho tôi một đường link:
"Cậu có muốn uống trà sữa của quán này không?"
Cô ấy còn nói, về nhà cãi nhau một trận nên giờ có chút tiền tiêu vặt.
Tôi nói "Được."
Sau đó, khi tôi gặp Phương Huyền, cô ấy tình cờ nhắc đến Dư Tô Thừa, nói rằng cậu ấy đã hai ngày không đến trường.
13
Tôi hỏi bố, ông nói chuyện trước cổng trường đã truyền đến tai bố của Dư Tô Thừa.
Bây giờ ông ấy đang vô cùng tức giận, nên mới bắt Dư Tô Thừa ở nhà kiểm điểm.
"Vì sao? Vì cậu ấy đánh người à?"
Nhưng bố tôi lắc đầu:
"Nếu có lý do chính đáng thì chuyện đánh người cũng chưa phải vấn đề lớn. Điều tệ hơn là Dư Tô Thừa lại lớn tiếng tuyên bố giữa đám đông rằng cậu ấy không thiếu tiền, bao nhiêu cũng có thể bồi thường."
Tôi cẩn thận hỏi lại:
"Nhưng... chẳng phải đúng là như vậy sao?"
Bố tôi thở dài:
"Tinh Tinh, con thật sự không nhớ chuyện hồi nhỏ à? Con quên là Dư Tô Thừa từng bị bắt cóc sao?"