Chiếu Sáng

Chương 3



Rõ ràng tôi còn chưa nói câu nào với Phương Huyền, chưa chắc đã định làm khó cô ấy.

 

Nhưng Dư Tô Thừa đã mặc định rằng tôi sẽ làm cô ấy khó xử.

 

Nên lập tức dựng lên một câu chuyện.

 

Sau khi quay lại lớp, tôi đợi vài tiết mới nói với bàn sau rằng đã tìm thấy dây chuyền.

 

Nhưng cô ấy lập tức cao giọng:

 

"Mau vậy á?"

 

"Ừ, tớ nhặt được."

 

Mặt cô ấy có vẻ lúng túng, lẩm bẩm vài câu.

 

Tôi khựng lại, bỗng nảy ra một suy nghĩ:

 

"Đừng nói là cậu bỏ nó vào bàn Phương Huyền đấy nhé?"

 

"Tớ... chỉ thấy cô ấy chướng mắt thôi."

 

"Tại sao?"

 

"Cậu không thấy à? Dư Tô Thừa đối xử với cô ấy rất khác biệt."

 

Nghe vậy tôi lập tức hứng thú:

 

"Cậu ấy cũng đối xử với tớ khác mà, thật đấy."

 

Bàn sau hừ một tiếng:

 

"Làm gì có, Hứa Tinh, đừng ảo tưởng nữa."

 

Nói xong, cô ấy dường như nhận ra mình lỡ lời, vội chữa lại:

 

"Không phải, tớ chỉ đùa thôi, đừng giận nhé. Vậy dây chuyền..."

 

"Không trả cậu đâu, kẻo lại đặt vào bàn Phương Huyền nữa."

 

"Hả? Sao vậy..."

 

Tôi ngắt lời:

 

"Dù sao cũng đừng làm vậy nữa, tốt nhất là xin lỗi cô ấy đi."

 

Cô ấy lẩm bẩm:

 

"Sao cậu hung dữ vậy, có tiền thì giỏi chắc?"

 

Khoan đã!

 

Nếu tôi không nghe nhầm, thì câu đó giống như đang khen tôi có tiền vậy.

 

Tự nhiên thấy dễ chịu hơn hẳn.

 

Sau khi hiểu rõ chuyện, tôi định giải thích với Dư Tô Thừa.

 

Về nhà, tôi gửi cho cậu ấy mấy tin nhắn.

 

"Buồn cười quá, chuyện cái dây chuyền tớ đâu có quan tâm."

 

"Dù không tìm thấy, tớ cũng chẳng làm khó ai."

 

"Cậu nhớ nói với Phương Huyền đừng để trong lòng nhé."

 

Dư Tô Thừa trả lời rất chậm.

 

Tôi đặt điện thoại xuống, bắt đầu suy nghĩ về lời bàn sau nói hôm nay.

 

Có vẻ ai cũng nhận ra tôi và Dư Tô Thừa chẳng hề thân thiết ở trường.

 

Trước đây, tôi nghĩ cậu ấy ngại thân phận của tôi.

 

Nhưng gia cảnh của Phương Huyền còn khó khăn hơn tôi ngày trước.

 

Vậy mà cậu ấy lại không ngại tỏ ra thân thiết với cô ấy trước mặt người khác.

 

Câu trả lời quá rõ ràng.

 

Sự xa cách chính là xa cách.

 

Chỉ là tôi cứ cố tìm lý do mà thôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Đinh đoong—"

 

Dư Tô Thừa trả lời.

 

Vỏn vẹn vài chữ:

 

"Cậu tự nói với cô ấy đi."

 

Hết.

 

Tôi chống cằm, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Đúng lúc đó, chiếc Ferrari của bố tôi gầm rú chạy qua.

 

Bố tôi dừng xe, vui vẻ chạy đến tìm tôi:

 

"Tinh Tinh, đi thôi, bố đã nói chuyện với hiệu trưởng rồi, trường đó tốt lắm, không tin thì theo bố xem thử, cơ sở vật chất hiện đại lắm!"

 

"Con đi."

 

Bố tôi cười tít mắt:

 

"Thấy chưa, đảm bảo không làm con thất vọng đâu!"

 

Ông bắt đầu kể về ngày xưa đi học phải trèo đèo lội suối thế nào.

 

Còn tôi, cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống.

 

Rốt cuộc, vẫn không nhắn gì cho Dư Tô Thừa.

 

4

 

Phần lớn thủ tục chuyển trường đều do bố tôi lo liệu, tôi chỉ cần mang vài tờ giấy đi ký tên.

 

Tôi cũng không làm ầm lên.

 

Ngày cuối cùng, tôi bận rộn thu dọn đồ đạc, lúc rời khỏi cổng trường thì hầu hết mọi người đã đi gần hết.

 

Bố tôi có việc gấp, không đến đón được, nên nhờ một bác tài xế khác đến đón tôi.

 

Chờ một lúc vẫn chưa thấy ai, tôi liền ghé vào tiệm đồ ngọt gần đó ăn chút gì đó.

 

Người phục vụ mang Dương Chi Cam Lộ đến cho tôi có một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

 

Là Phương Huyền.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi đoán cô ấy đang làm thêm ở đây.

 

Nhưng tôi giả vờ như không nhận ra.

 

Không ngờ Phương Huyền lại chủ động chào tôi:

 

"Hứa Tinh."

 

Tôi đặt thìa xuống:

 

"Cậu đang làm thêm ở đây à?"

 

Phương Huyền gật đầu.

 

"Đây là cửa hàng của người thân tớ, tớ chỉ đến phụ giúp thôi."

 

"Ồ."

 

Tôi ăn rất chậm, mãi đến khi tài xế gọi điện giục, tôi mới thanh toán rời đi.

 

Lúc ra ngoài, Phương Huyền đã đi mất.

 

Nhưng tôi lại nhặt được món đồ trang trí cô ấy hay đeo trên cặp sách.

 

Một con thỏ bông màu hồng, sợi lông đã hơi xơ xác vì bị vò nhiều.

 

Tôi giơ con thỏ lên hỏi bà chủ quán:

 

"Cái này của Phương Huyền, tôi để trên bàn nhé."

 

Bà chủ quán lười biếng ngẩng đầu khỏi quầy:

 

"Tôi không giữ đồ đâu, kẻo mất lại đổ tại tôi."

 

Tôi cầm món đồ rời khỏi cửa hàng, đột nhiên nhớ ra mai tôi cũng không đến trường nữa.

 

Bác tài xế hỏi tôi muốn đi đâu.