Chiếu Sáng

Chương 5



Vào câu lạc bộ piano, tôi vẫn không từ bỏ tính cách cũ.

 

Lúc luyện tập, tôi chăm chú suy nghĩ xem làm cách nào để "vô tình" khoe được bức ảnh chiếc đàn Steinway mới tinh mà bố tôi vừa mua.

 

Cuối cùng, tôi cũng khoe được.

 

Xung quanh lập tức xôn xao:

 

"Wow, Hứa Tinh, cái này siêu đắt luôn đấy!"

 

"Nó đắt vì cái gì vậy? Cảm ứng đặc biệt nhạy hay âm thanh đặc biệt vang à?"

 



 

Tôi lần lượt trả lời từng câu hỏi, đến khi hết giờ sinh hoạt, mọi người mới dần tản ra.

 

Bất ngờ có người vỗ vai tôi từ phía sau:

 

"Hứa Tinh, cậu không nhớ tớ à? Tớ là Thịnh Dương, bạn cấp hai của cậu đây!"

 

Tôi quay lại, mơ hồ nhớ ra một nam sinh như vậy.

 

Cậu ấy cười hỏi tôi:

 

"Bố cậu phát tài rồi à?"

 

Tôi giả vờ thần bí:

 

"Không thể nào là gia đình tớ vốn dĩ đã có tiền sao?"

 

"Sao có thể chứ, hồi đó bố cậu là tài xế nhà Dư Tô Thừa mà, đúng không? Không sai đâu, Dư Tô Thừa hồi đó vì chuyện này còn gây gổ với người ta đấy."

 

"Tại sao?"

 

"Không phải hồi mới nhập học, cậu hay đi ăn với Dư Tô Thừa trong căng tin sao? Tớ hỏi cậu là ai, cậu ấy nói là con gái của bác tài xế. Thế là mấy người bên cạnh bật cười, bảo cậu biết cách bám quan hệ từ nhỏ, làm cậu ấy bực lắm."

 

Tôi sững người, Thịnh Dương lại hỏi tiếp:

 

"Sao cậu đột nhiên chuyển qua Yến Thanh vậy?"

 

Để tôi nghĩ xem nào.

 

Tôi vốn rất nghe lời bố.

 

Hơn nữa ông ấy bảo trường này đẳng cấp hơn, nên tôi tới thôi.

 

Vậy là tôi nói với Thịnh Dương:

 

"Trường này tốt hơn nên tớ chuyển qua."

 

"Cũng đúng, nhưng kỳ lạ là Dư Tô Thừa lại không học ở đây."

 

Tôi nhún vai, tỏ vẻ tôi cũng không biết tại sao.

 

Thịnh Dương không hỏi thêm.

 

Bố tôi hôm nay cũng không đến đón.

 

Tôi tưởng ông ấy bận công việc, nhưng lúc về nhà, lại thấy ông ấy còn về sớm hơn tôi.

 

Ngồi trên sofa, tiếp khách…

 

Dư Tô Thừa.

 

6

 

Dư Tô Thừa và bố tôi ngồi cùng một chỗ, trông chẳng hợp chút nào.

 

Bố tôi mặc áo polo hàng hiệu, cổ đeo dây chuyền bạc to bản, giày da bóng loáng.

 

Còn Dư Tô Thừa vẫn chỉ là chiếc áo đồng phục ngắn tay đơn giản, lộ ra cánh tay trắng trẻo, gầy guộc.

 

Nhưng có vẻ cũng hòa hợp một cách kỳ lạ.

 

Dù đã sang thu, mà hai người cộng lại cũng không có nổi một chiếc áo khoác.

 

"Tinh Tinh, con đứng ở cửa làm gì vậy? Dư Tô Thừa đến mà không chào hỏi gì à?"

 

Bố tôi nhận ra sự có mặt của tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi nhanh chóng chào qua loa, rồi vội vàng bước lên lầu.

 

Không lâu sau, Dư Tô Thừa cũng đi theo.

 

Cậu ấy đặt một chiếc hộp đựng đồng hồ tinh xảo lên bàn:

 

"Thử đi."

 

Tôi nhanh chóng liếc qua dòng chữ tiếng Anh trên hộp.

 

Chính là mẫu thứ hai mà cậu ấy đã gửi ảnh cho tôi hôm trước.

 

Tức là chiếc đắt hơn.

 

Tôi đeo đồng hồ vào, trong lòng ngứa ngáy muốn chụp ảnh ngay.

 

Nhưng nghĩ lại, đợi cậu ấy đi rồi hãy chụp.

 

Không ngờ, cậu ấy lại nhẹ nhàng nói:

 

"Cậu muốn đăng lên mạng xã hội không? Hoặc khoe trên trang cá nhân cũng được."

 

"Hả?"

 

"Đẹp mà, cậu có thể đăng lên."

 

Dư Tô Thừa đổi tính rồi à?

 

Tôi lập tức cầm điện thoại, chỉnh góc chụp rồi chụp vài tấm.

 

Sau đó chỉnh sửa một chút, viết vài dòng caption, rồi vèo một cái đăng lên.

 

Bình luận bên dưới lại đầy rẫy sự ngưỡng mộ.

 

Dư Tô Thừa cũng nhấn thích bài đăng.

 

Khi tôi đang trả lời bình luận, cậu ấy bỗng hỏi:

 

"Tại sao lại chuyển qua Yến Thanh?"

 

"Bố tớ nói, đã học thì phải học ở trường tốt nhất."

 

Dư Tô Thừa trầm ngâm:

 

"Không phải vì tôi đuổi cậu đi?"

 

Tôi nửa đùa nửa thật:

 

"Đúng thế, cậu chê tớ mất mặt."

 

Lông mi cậu ấy khẽ rung, thoáng để lại một bóng mờ trên làn da dưới mắt:

 

"Tôi không thấy mất mặt, nhưng đúng là tôi không thích."

 

Tôi hừ nhẹ:

 

"Cậu sợ ảnh hưởng đến Phương Huyền chứ gì, đến chuyện cái mặt dây chuyền cũng không muốn giúp cô ấy giải thích."

 

Bỗng nhiên, Dư Tô Thừa đưa điện thoại cho tôi:

 

"Nhìn cái này."

 

Nhẹ nhàng nhưng thoang thoảng mùi hương lạnh lẽo đặc trưng của cậu ấy.

 

Cậu ấy bảo tôi tìm tên Phương Huyền trong danh bạ của cậu ấy.

 

Không có.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Bọn họ không kết bạn với nhau.

 

Dư Tô Thừa nói:

 

"Tôi không thân với Phương Huyền."

 

Cậu ấy ngừng một chút, rồi nói tiếp:

 

"Nhưng dù là Phương Huyền hay Triệu Huyền, thì trong trường, tôi đều có trách nhiệm quan tâm đến họ."