Chiếu Sáng
Trong đầu tôi bỗng nhói lên một cảm giác kỳ lạ.
Giúp đỡ Phương Huyền, dĩ nhiên là điều đúng đắn.
Nhưng cái kiểu chắc chắn phải giúp bằng mọi giá này, khiến tôi hơi khó chịu.
Vừa tiễn Dư Tô Thừa rời đi, tôi về đến phòng, thì nghe thấy tiếng cộc cộc.
Người giúp việc gõ cửa, vẻ mặt hốt hoảng:
"Cô chủ, bố cô xảy ra chuyện rồi!"
7
Khi bố tôi vừa lái xe ra khỏi cổng, một chiếc xe điện lao đến từ phía đối diện.
Ông ấy lập tức phanh gấp, không hề va vào xe kia.
Nhưng có vẻ chủ xe bị hoảng sợ, cả người lẫn xe đổ rầm xuống đất.
Bố tôi vội vàng đưa người đó vào bệnh viện.
Khi tôi chạy đến nơi, ông cau mày bảo tôi về nhà, nói rằng chuyện này không cần tôi lo.
Thực ra, tôi cũng chẳng giúp được gì.
Lúc chuẩn bị rời đi, tôi vô tình nhìn thấy một bóng dáng gầy gò trong hành lang.
Phương Huyền?
Sao cô ấy lại ở đây?
"Con quen cô bé đó à?" Bố tôi hỏi.
Tôi gật đầu: "Trước đây là bạn học cũ của con."
"Chủ xe điện là mẹ cô ấy đấy. Con không biết đâu, gia đình họ trước đây thảm lắm..."
Bố tôi kể cho tôi nghe về hoàn cảnh của Phương Huyền.
Bố cô ấy từng làm việc trong một xưởng sản xuất.
Trong một lần thao tác sai, ông ấy tử vong ngay tại xưởng.
Mẹ Phương Huyền khi đó đã chạy đến nhà máy đòi bồi thường.
Nhưng xưởng đó vốn đã kinh doanh thua lỗ, chủ xưởng vét sạch tiền mặt cũng chỉ gom được một ít.
Cuối cùng, ông ta bỏ mặc, đóng cửa nhà máy, đem toàn bộ dây chuyền sản xuất bán đi.
Người mua lại nhà máy chính là bố của Dư Tô Thừa.
Hôm bàn giao, chính bố tôi là người đại diện xử lý thủ tục.
Mẹ Phương Huyền đột ngột xông vào, dẫn theo vài phóng viên nhỏ, giăng biểu ngữ ngay trước ống kính máy quay.
Nhưng chủ xưởng cũ đã bỏ mặc tất cả, còn nói rằng số tiền bán nhà máy đã dùng để trả nợ, không còn tiền bồi thường.
"Có đòi cũng vô ích."
Sau đó, bố của Dư Tô Thừa quyết định đứng ra giải quyết vụ việc.
Số tiền bồi thường được chuyển qua tài khoản công ty, cuối cùng gia đình Phương Huyền nhận được hơn một triệu tệ.
Vụ này từng gây xôn xao, thậm chí còn được lên bản tin địa phương.
Bạn học của Phương Huyền nhận ra mẹ cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lời đồn lan nhanh khắp trường.
Cuối cùng, cô ấy phải chuyển trường.
Là bố tôi thu xếp.
"Hơn một triệu?"
Bố tôi gật đầu:
"Đúng vậy."
Tôi kinh ngạc: "Nhưng Phương Huyền vẫn liên tục xin trợ cấp nghèo."
Bố tôi nhún vai:
"Chắc trong nhà còn nhiều khoản chi khác. Bạn con còn có một đứa em trai, đang học trường tư. Học phí cao lắm, mỗi năm hơn trăm nghìn tệ."
Tôi tròn mắt.
"À, đúng rồi. Khi giúp cô bé chuyển trường, bố có nhắc với Dư Tô Thừa, nhờ cậu ấy để ý giúp."
"Sao con không biết chuyện này?"
"Thì nhà họ Dư vốn dĩ cũng biết chuyện xảy ra ở xưởng, nên bố tiện miệng nói với cậu ấy thôi. Mà con cũng không rõ, nên chẳng cần nói với con làm gì."
Tôi còn muốn hỏi tiếp thì Phương Huyền bỗng bước tới, nhẹ giọng nói:
"Chú Hứa, mẹ cháu đã được băng bó xong rồi. Cảm ơn chú đã đưa bà ấy đến bệnh viện."
Bố tôi khoát tay:
"Xe của chú làm mẹ cháu hoảng sợ té ngã, tất nhiên chú phải đưa đi rồi."
Ánh mắt Phương Huyền dừng lại trên người tôi một thoáng, rồi cúi xuống tránh đi, có vẻ lúng túng.
Bố tôi vừa vào phòng bệnh, mẹ của Phương Huyền đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y ông, tức giận nói:
"Tất cả là tại anh! Tôi bị gãy xương rồi, anh phải bồi thường, đưa tôi 200.000 tệ!"
Sắc mặt bố tôi lập tức biến đổi:
"Được, được, tôi bồi thường."
Tôi nhìn mẹ của Phương Huyền, nghiêm túc hỏi:
"Hai trăm nghìn này, cùng với hơn một triệu trước đó, có thực sự được dùng cho cô và Phương Huyền không?"
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Mẹ cô ấy thoáng sững người, nhíu mày:
"Con bé này nói linh tinh gì vậy? Mày là ai, ai cho phép mày chõ mũi vào chuyện nhà tao?"
Tôi chưa kịp nói, thì giọng của Phương Huyền bỗng vang lên, cắt ngang:
"Mẹ... hơn một triệu gì cơ? Không phải mẹ nói nhà máy không chịu bồi thường sao?"
Giọng cô ấy run rẩy, đầy hoang mang và không thể tin nổi.
Mẹ cô ấy lập tức cau có:
"Phương Huyền, mẹ không nói chuyện này với con bây giờ. Mẹ đau lắm, đầu gối cứ động một cái là nhức buốt. Về nhà nấu cháo cho mẹ đi!"
Bố tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy không khí căng thẳng, ông kéo tôi ra ngoài:
"Tinh Tinh, đừng nói linh tinh."