Chim Cu Gáy Chiếm Tổ

Chương 1



1

 

Phu quân từng có ba phòng thiếp.

 

Hai người trước đều bị hắn đ.á.n.h c.h.ế.t.

 

Nay lại mua về người thứ ba, tên gọi Nhiễu Nương.

 

Nàng tuổi còn nhỏ, hoạt bát lanh lợi, thường nói mấy câu kỳ quái như bản thân tới từ ngàn năm sau, thông tường cổ kim.

 

Phu quân cảm thấy thú vị, luyến tiếc chẳng nỡ đ.á.n.h nàng, uống say rồi liền quay sang đ.á.n.h ta.

 

Đầu ta bị hắn đ.á.n.h đến nứt toác, bên tai ù vang, ngay cả thở cũng không nổi.

 

Trước mắt chỉ mờ mịt một ánh vàng vọt mơ hồ, chẳng biết bản thân đang ở nơi đâu.

 

Ta nghĩ, e là mình sắp c.h.ế.t rồi.

 

Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, ta nghe thấy tiểu thiếp yêu mị kia thút thít khóc, tay cầm cái muôi sứ gõ lách tách trên miệng bát:

 

“Tỷ tỷ… tỷ tỷ, ta… ta tới đút t.h.u.ố.c cho tỷ…”

 

Ta không sợ nàng bỏ độc.

 

Dù là trúng độc mà c.h.ế.t, hay bị phu quân đ.á.n.h c.h.ế.t, chung quy đều chỉ là một cái c.h.ế.t, cũng chẳng có gì khác biệt.

 

Chỉ là ta đã quá mệt mỏi, ngay cả miệng cũng chẳng còn sức mà mở, để mặc nàng đổ thuốc, phần lớn đều rơi vãi xuống y sam.

 

Lại nghe nàng òa khóc:

 

“Tỷ tỷ mở mắt nhìn ta một chút có được không… ta… ta sợ quá……”

 

“Tỷ tỷ, tỷ đừng c.h.ế.t mà… Sau này tỷ còn phải làm nữ nhân của hoàng đế đó! Nếu tỷ c.h.ế.t rồi, ta còn biết ôm đùi ai mà sống đây, hu hu hu…”

 

Trong đầu ta như bị đao búa bổ xuống, còn đau đớn hơn bất kỳ lần phu quân ra tay đ.á.n.h đập.

 

Ta gắng sức siết chặt lấy cánh tay nàng, khàn giọng hỏi: “Ngươi vừa nói gì?”

 

2

 

Hoàng đế.

 

Đã bao lâu rồi ta chưa nghe ai nhắc tới hai chữ ấy?

 

Ta rơi vào mê man.

 

Năm ấy phụ hoàng hôn mê ngu muội, phương nam lũ lụt, phương bắc hạn hán, khắp nơi đều là đói kém.

 

Dân chúng lầm than, cường đạo nổi lên khắp nơi.

 

Bách tính khởi nghĩa, chín châu chìm trong chiến loạn.

 

Phía Tây, quân Thanh Thạch kết thân cùng thế gia họ Sở, chủ soái Chương Côn đ.á.n.h đâu thắng đó, dẫn binh một đường tiến thẳng vào kinh sư.

 

Ngày thành thất thủ, mẫu phi vì dung mạo giống với vị thiếp xưa của Chương Côn mà bị bắt ngay giữa phố chợ, phong làm mỹ nhân.

 

Khi hắn lên ngôi tại kinh sư, đối với mẫu phi trăm phần sủng ái, thậm chí còn muốn vì bà mà dựng riêng một tòa Thược Dược Điện.

 

Quan lại triều cũ đều phỉ nhổ mẫu phi là kẻ không biết liêm sỉ, như thế mới tỏ được lòng trung trinh của họ.

 

Nhưng chẳng ai biết, hôm ấy mẫu phi cố ý để lộ tung tích trước mặt quân địch, chỉ để che chở cho ta cải trang thoát khỏi hoàng cung.

 

Bà chuẩn bị cho ta bạc vụn, tiền đồng và lộ dẫn.

 

Trên đường, thị vệ cướp đoạt hết tiền bạc của ta, lại bị quân địch g.i.ế.t ngay sau đó.

 

Ta bôi lem mặt mũi, khoác lên mình áo quần của người c.h.ế.t, trà trộn vào đám dân chạy nạn, biến thành một lưu dân vô danh.

 

3

 

Phương Nam thắng trận, phụ hoàng chạy về phía Nam rồi tự vẫn, thiên hạ nhất thống.

 

Tân đế vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng đồng ý cho mẫu phi xuất cung.

 

Mẫu phi đứng bên tân đế cười nói, vừa hay ánh mắt giao nhau với ta, kẻ đang tranh giành thức ăn với ch.ó hoang dưới chân cầu.

 

Ngày xưa, ta là Võ An công chúa, thân phận tôn quý, vinh hoa chói lọi.

 

Nay đầu tóc bù xù, thân mình dơ dáy, gầy đến trơ xương, trông chẳng khác gì một tiểu ăn mày đáng thương t.h.ả.m hại.

 

Mẫu phi khẽ vén tóc, lén lau đi một giọt lệ bất ngờ rơi xuống nơi khóe mắt.

 

Bà làm nũng xin hoàng đế một chiếc bánh hồ, rồi nhẹ nhàng bẻ nhỏ ra thành vài mảnh, ném xuống chân ta.

 

Trước kia lúc cho mèo hoang ăn, bà cũng cẩn trọng ân cần như thế:

 

“Lại đây ăn, ngoan nào, lại đây ăn.”

 

Nay bà cũng nói như vậy, chỉ là người bà cho ăn không còn là mèo nữa.

 

Mà là tiểu nữ mà bà thương yêu nhất.

 

Sợ bị những ăn mày khác cướp mất, ta chẳng màng mẫu phi có đang nhìn hay không, vội vã nhét từng mảnh bánh dính bùn đất vào bụng.

 

Ăn xong rồi, còn không nhịn được mà l.i.ế.m cả mấy ngón tay bẩn thỉu dính vụn bánh.

 

Tân đế nhướng mày hỏi mẫu phi: “Là thương đứa nhỏ ấy sao? Hay là mang về cung nuôi giải khuây?"

 

Mẫu phi mỉm cười:

 

“Ăn mày trong thiên hạ nhiều như vậy, sao có thể thương hết được? Nhờ có Thánh nhân bình định bốn phương, về sau bách tính sống yên ổn, sẽ không còn ăn mày nữa…”

 

Về sau, bọn họ sóng vai rời đi, bóng lưng khoác xiêm la gấm vóc dần bị đám người đi đường che khuất, mờ mịt chẳng còn rõ nét.

 

4

 

Một quý nữ nhà họ Sở dựng rạp phát cháo, ta may mắn giành được một bát.

 

A Hồng lau miệng, bên cạnh tiểu ăn mày đầu trọc reo lên phấn khích:

 

“Nghe nói phố Bắc lại sắp c.h.é.m đầu rồi! C.h.é.m yêu phi tiền triều đó! Các ngươi có đi xem không?”

 

A Hồng nhíu mày: “Không xem! C.h.é.m đầu thì có gì hay ho chứ! Muốn xem thì ngươi đi mà xem một mình!”

 

Ta khựng lại một lát, nghiêng đầu suy nghĩ, rồi lại suy nghĩ.

 

“A Hồng.” Ta chậm rãi nói, “Ta muốn đi xem một chút.”

 

Người đông như kiến.

 

Mẫu phi bị binh lính áp giải, hai tay bị khống chế, bị đưa tới đầu phố Bắc.

 

Trước mặt bà là lưỡi đao xỉn gỉ, nhắm thẳng vào chiếc cổ mảnh mai.

 

Đất phố Bắc dơ bẩn, m.á.u của các hoàng huynh hoàng tỷ ngày trước cũng từng loang lổ nơi ấy.

 

“Yêu phi lòng lang dạ sói, đã hại mất tiền triều, lại còn muốn mê hoặc Thánh thượng!”

 

“Sở Tể tướng lấy cái c.h.ế.t can gián, cầu xin bệ hạ t.r.ả.m yêu phi."

 

“May mà Thánh thượng thân mang long khí, phá được yêu thuật của ả!”

 

“Bệ hạ anh minh!”

 

“Trảm yêu phi! Chính thiên mệnh!”

 

“Trảm yêu phi! Chính thiên mệnh!”

 

M.á.u nóng của mẫu phi văng cả lên mặt ta, b.ắ.n lên y sam, thấm cả vào túi thơm ta đeo trước ngực.

 

Mọi người hò reo, coi việc t.r.ả.m yêu là kịch lớn ăn mừng, ai nấy đều ca tụng minh quân hiền thần.

 

Ai nấy đều nói yêu nghiệt đã c.h.ế.t, thiên hạ từ nay ắt sẽ thái bình, trời yên biển lặng.

 

A Hồng thấy sắc mặt ta không ổn, tưởng ta sợ hãi, vội vã kéo tay:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Đừng nhìn nữa, chúng ta đừng nhìn nữa… ta đã bảo c.h.é.m đầu chẳng có gì đáng xem mà…”

 

Sợ bị bại lộ thân phận, ta không dám khóc, không dám rơi lệ, không dám thốt ra tiếng nức nở.

 

Ta không còn mẫu phi, không còn quốc gia, cũng không còn nhà nữa.

 

5

 

Về sau nghe nói, vị quý nhân phát cháo bị một tên ăn mày đụng phải, đô úy bèn ra lệnh lục soát toàn thành, kẻ nào đáng nghi liền đ.á.n.h c.h.ế.t ngay tại chỗ.

 

Những tên ăn mày còn muốn sống đều ùn ùn chạy trốn ra khỏi thành.

 

Trong đám lưu dân, người già yếu thương tật nằm la liệt dưới chân tường ngoài cổng thành, ruồi nhặng bu đầy vết thương, không chịu rời.

Hồng Trần Vô Định

 

Có một nam nhân thân hình cường tráng thấy ta là nữ tử, liền giữa chốn đông người túm tóc ta, định giở trò ô uế.

 

Đúng lúc đó, một tên buôn người đến bới tìm “hàng tốt” bắt gặp ta đang giãy giụa, lập tức đá văng tên lưu dân, rồi một gậy đập ngất ta, bắt đi luôn.

 

Phương Nam phấn hồng mười dặm, thanh lâu san sát, là nơi tụ hội của lũ buôn người.

 

Trên đường vận chuyển nữ nhân về phương Nam, có vài kẻ bị bệnh hay bị thương, bọn buôn người chẳng buồn tìm thuốc, chỉ ném đám bệnh tật ốm yếu ấy xuống khoang thấp nhất.

 

Nếu không qua khỏi mà c.h.ế.t, liền bị đẩy thẳng xuống sông, vừa gọn vừa sạch sẽ.

 

Trong số thiếu nữ bị bắt trên thuyền, có một người thân thế không tầm thường.

 

Nàng là cháu gái Sở Tể tướng đương triều, vị hôn thê của Thất hoàng tử.

 

Khi đang phát cháo, nàng bị bọn buôn người thừa cơ hỗn loạn mà bắt đi.

 

Con cháu nhà họ Sở liền kết hợp cùng phường vận lương canh giữ bến tàu, toàn bộ bọn buôn người đều bị bắt, xử t.r.ả.m ngay tại chỗ.

 

Còn những thiếu nữ bị bắt, hoặc được giao cho quan phủ địa phương, hoặc bị thu làm nô lệ trong Sở phủ.

 

Ta không cam làm nô lệ, liền dối rằng mình là nữ nhi nhà thế gia bị bắt cóc.

 

Có một góa phu nghe nói ta là con gái thế gia từng đọc sách, bèn tốn không ít bạc đút lót quan phủ, ép cưới ta làm vợ.

 

Người đó chính là phu quân sau này của ta – Chương Cảnh.

 

Một tên cầm thú đội lốt người.

 

6

 

Ta mở mắt ra, quá khứ như tro bụi tiêu tan, trước mắt chỉ còn tiểu thiếp đang khóc thút thít.

 

Khóc thật xấu xí, ta thầm nghĩ.

 

Gọi là A Nhiễu, chẳng bằng gọi A Khóc còn hơn.

 

Bao năm qua ta sống trong mê muội, tâm trí mài mòn, suýt vài phen bị Chương Cảnh đ.á.n.h c.h.ế.t, từng tưởng đời này chẳng còn hy vọng báo thù.

 

Không ngờ, tiểu thiếp tên Nhiễu Nương, kẻ tự xưng đến từ hậu thế kia, lại nói rằng ta có thể làm hoàng đế.

 

Một nữ nhân cả ngày bị đánh, thân thể tiều tụy yếu nhược như ta, cũng có thể làm hoàng đế sao?

 

Nàng lắp ba lắp bắp nói:

 

“Ta… ta học lịch sử không giỏi, nhưng trước khi hệ thống rác rưởi kia mất điện đã nói với ta rằng, sẽ đưa ta đến bên cạnh nữ đế…”

 

Tim ta đập loạn không ngừng, như có thần tiên ban cho một giọt cam lộ, bao nhiêu đau đớn đều tan biến.

 

Chớp mắt, ta thấy thân thể có lại khí lực, vết thương trên đầu dường như cũng chẳng còn đau nữa.

 

Ta chậm rãi ngồi dậy, bưng lấy chén thuốc, uống sạch phần còn lại, rồi bảo nàng:

 

“Đem t.h.u.ố.c đến đây. Ta đọc tên, ngươi đi tìm.”

 

Nhiễu Nương liền ra sức gật đầu, vội vã chạy đi.

 

Mấy ngày ta nằm tĩnh dưỡng, việc trong nhà chất thành đống.

 

Nhiễu Nương làm được một phần, mệt đến mức kêu rên không thôi.

 

“Mệt c.h.ế.t đi được, hắn đâu có thiếu tiền, sao không thuê người? Sao cứ bắt thê thiếp làm việc mãi?”

 

Nàng trừng mắt, trông hệt như đứa nhỏ ngây ngô chất phác.

 

Ta vừa sắc t.h.u.ố.c vừa thờ ơ đáp: “Hắn không dám.”

 

“Ngươi tưởng vì sao hắn lại ở nơi hẻo lánh thế này? Hắn ngày đêm sống trong nghi kỵ, đêm ngủ chẳng yên, tính khí mới càng thêm tàn độc.”

 

“Ta mới gả về có ba bốn năm, đã cùng hắn dời nhà không biết mấy lượt. Theo ta đoán, nhiều khả năng hắn từng bị người truy sát.”

 

Nhưng kể từ tháng trước, Chương Cảnh rõ ràng vui vẻ hơn nhiều.

 

Có một đêm, hắn vui đến mức khe khẽ ngân nga khúc hát, đi đi lại lại trong sân suốt cả đêm.

 

Chẳng rõ là vì chuyện gì?

 

7

 

Trăng đã lên tới đỉnh trời, Chương Cảnh uống rượu say khướt, loạng choạng tới tìm ta.

 

Thân thể ta nay đã hồi phục phần lớn, đang chậm rãi chải búi tóc trước gương đồng.

 

Lần này hắn chẳng phải tới đ.á.n.h ta, mà là đến để thân mật.

 

"Phu nhân! Ngày lành của ta sắp tới rồi!"

 

"Đến lúc đó, chúng ta sẽ hồi kinh! Ta cho nàng gấm vóc lụa là, nô tỳ đầy nhà!"

 

"Chờ đến khi ta lên ngôi… ợ… nàng… tự mình phái người đi Bắc địa tìm nhạc phụ! Hễ là thân nhân của nàng, huynh đệ nào ta cũng đều phong cho làm quan cả!"

 

Tay ta khựng lại giữa chừng khi đang quấn tóc.

 

"...Phu quân cớ sao lại nói vậy?"

 

Ta đưa hắn một bát canh ngọt an thần, tựa vào lòng hắn, dịu dàng hỏi han.

 

Hắn lè nhè, nói năng lộn xộn, nhưng miễn cưỡng cũng hiểu được đôi phần.

 

Hắn bảo, đương kim hoàng thượng Chương Côn thuở xưa từng theo huynh trưởng tạo phản, một tay gây dựng nên quân Thanh Thạch.

 

Sau khi huynh trưởng c.h.ế.t trận, quân Thanh Thạch do Chương Côn tiếp nhận, đ.á.n.h đâu thắng đó, được gia chủ Sở gia tán thưởng, thậm chí cưới cả thiên kim Sở thị làm vợ.

 

Mẫu thân Chương Cảnh là Ngọc Châu, vốn là nha hoàn thân cận của Sở phu nhân, khi hành quân thì hầu hạ Chương Côn.

 

Ngọc Châu dung mạo có vài phần tương tự người trong lòng của Chương Côn thuở trước, khiến hắn vui mừng, giữ nàng lại làm thiếp.

 

Về sau chiến loạn, mẹ con họ cùng vài hạ nhân bị loạn quân tách rời, phiêu bạt đến nay.

 

Bao năm nay bôn ba nơi ngoài cung, kẻ c.h.ế.t, người bỏ trốn, Ngọc Châu dẫn theo Chương Cảnh sống lay lắt qua ngày, chưa bao lâu thì bệnh mất.

 

"Thế… thế nào mà gọi là lạc nhau! Rõ ràng là ả tiện phụ họ Sở kia mất con, thấy mẹ con chúng ta an ổn, liền cố ý bỏ mặc giữa loạn quân!"

 

"Về sau, nghe nói phụ thân chiếm được kinh thành, ta bán hết trâm vòng của mẫu thân, nhờ người chuyển tin, nào ngờ lại có kẻ truy sát ta… chắc chắn là do Sở hoàng hậu phái đến!"

 

"Nay phụ thân rốt cuộc cũng phái người tới tìm rồi, chẳng bao lâu nữa, sứ giả sẽ đến tận cửa rước ta về."

 

"Chờ ta nhận tổ quy tông, sẽ là hoàng t.ử chính danh. Mà phu nhân thân thế cao quý, ngôi vị hoàng t.ử phi này, ngoài nàng ra còn ai xứng đáng?"

 

"Phu nhân! Vợ chồng chúng ta vốn đồng tâm hợp lực. Sau này về kinh, nếu ta gặp phải kẻ nào cản đường, nhạc phụ lão nhân nhất định phải giúp đỡ cho đứa con rể này!"

 

Hắn phả ra hơi rượu nồng nặc, định hôn lên môi ta.

 

Ta quả thật có chút muốn nôn.

 

Song vẫn mỉm cười tránh đi, nhẹ giọng nói:

 

"Đó là lẽ tự nhiên. Chàng là con rể của phụ thân ta, người không giúp chàng thì còn giúp ai?"

 

"Đã nói đến đây, phu quân, thiếp cũng muốn kể cho chàng nghe một câu chuyện."

 

Hắn cười ha hả: "Được! Được lắm!"