Chim Cu Gáy Chiếm Tổ

Chương 2



8

 

"Năm ấy, từng có người đoán mệnh cho ta, nói rằng: ‘*Duy tước hữu sào, duy cưu cư chi.’ 

 

(*Chim khách làm tổ, chim cu gáy lại tới ở.)

 

"Mẫu thân ta nói, phu quân sửa sang nhà cửa, mời ta dọn đến ở, ấy là điềm lành, báo hiệu sau này sẽ gả được lang quân như ý.

 

"Nhưng thị nữ thân cận của ta lại lén kể cho ta nghe một câu chuyện.

 

"Nàng bảo, phụ thân nàng tính tình hung hãn, hễ uống rượu là đ.á.n.h người.

 

"Một lần không kiềm chế được, liền đ.á.n.h c.h.ế.t cả mẫu thân nàng.

 

"Về sau phụ thân tái giá, kế mẫu kia cũng chẳng ra gì, ham ăn lười làm, đồ ăn trong nhà ăn sạch, chỉ để con gái uống cháo loãng.

 

"Mỗi khi phụ thân định ra tay với kế mẫu, ả ta liền giở trò ly gián, khiến con gái gánh đòn thay.

 

"Rồi có một ngày, phụ thân nhờ người đồng hương mà kiếm được chân sai vặt, làm phu xe cho quý nhân ở trang viên.

 

"Ông ta dẫn cả vợ con theo đến trang trại, đi được nửa đường, mệt quá nổi cáu, lại muốn đ.á.n.h người.

 

"Kế mẫu liền nhấc một cây gậy, phang mạnh một phát vào sau gáy chồng, đ.á.n.h c.h.ế.t tại chỗ.

 

"Kế mẫu cởi áo của ông ta, mặc vào người mình, lục tìm thẻ bài quý nhân giao cho, rồi quăng xác xuống khe núi nhiều dã thú.

 

"Ả ta dắt con gái đi nhận việc thay.

 

"Kế mẫu tuy không biết chăn ngựa, nhưng lại khôn lỏi luồn cúi, lấy lòng kẻ trên, chèn ép kẻ dưới, chẳng mấy chốc đã chen lên làm một tiểu đầu mục.

 

"Về sau nhờ cậy quan hệ, nhét con gái vào phủ ta làm nha hoàn.

 

"Thị nữ ấy nói với ta, đó chính là ‘Chim khách làm tổ, chim cu gáy tới ở’."

 

Ta thong thả kể xong, thì sắc mặt phu quân đã xanh mét như gan heo.

 

“Tiện tỳ! Ngươi nói vậy là có ý gì?!”

 

Ta khẽ cong môi, mỉm cười.

 

Phu quân à, phu quân. Ngươi nói thử xem, làm hoàng t.ử phi thì sánh sao được với việc tự mình làm hoàng tử?

 

Ta là kẻ từng c.h.ế.t một lần, còn gì phải sợ nữa?

 

Nếu có thể làm hoàng t.ử một lần, cho dù sau này bị lật tẩy, đầu rơi m.á.u chảy, thì cũng vẫn là quá lời!

 

Hắn muốn giơ tay túm lấy ta, nhưng lại phát hiện thân thể mình đã sớm vô lực.

 

Ta nhẹ nhàng cất tiếng, như thể hát ru:

 

"Phu quân, bát canh ngọt an thần khi nãy, hương vị thế nào?"

 

9

 

Ta rút một cây trâm đồng từ mái tóc, mỉm cười híp mắt, nhẹ nhàng kề lên mặt hắn.

 

“Phu quân, thiếp thân mang thiên ý. Hôm nay làm thế, thực sự là bất đắc dĩ. Phu quân có thể giúp thiếp một phen, thành toàn cho thiếp chăng?

 

“Tương lai, nếu thiếp may mắn đoạt được ngôi vị kia, ắt sẽ vì phu quân mà dựng miếu lập bài vị, ngày ngày hương khói, để chàng dưới suối vàng hưởng đủ vinh hoa phú quý.”

 

Thấy vẻ kinh hoàng hiện rõ trên mặt Chương Cảnh, trong lòng ta lại dâng lên một cảm giác thỏa mãn quỷ dị.

 

Quan lại là nô bộc của hoàng đế, dân thường là nô bộc của quan lại, nữ nhân lại là nô bộc của dân thường.

 

Thế mà giờ phút này, hắn đang sợ ta.

 

Thật lạ lùng biết bao.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chủ t.ử lại sợ nô tỳ, nam nhân lại sợ nữ nhân.

Hồng Trần Vô Định

 

Sao hắn không đến ôm ta? Không đến đòi hôn ta như mọi khi?

 

Ta l.i.ế.m môi cười với hắn, rồi đột nhiên nâng trâm.

 

Hắn dùng hết sức hất đổ cái bàn, muốn bỏ chạy.

 

Ta đè hắn xuống từ phía sau, đầu trâm nhắm ngay yết hầu, mạnh tay đ.â.m xuống.

 

Một nhát, hai nhát…

 

Máu tanh nồng của hắn b.ắ.n đầy mái tóc, chân mày, cả gương mặt ta.

 

Không biết đã đ.â.m bao nhiêu lần, Chương Cảnh đã bất động.

 

Nghe thấy động tĩnh, Nhiễu Nương đẩy cửa bước vào, trông thấy gương mặt ta đầy m.á.u liền sợ đến tái nhợt.

 

Ta lau sạch m.á.u trên mặt, bắt đầu lột áo Chương Cảnh, mặc vào người mình.

 

Lại hủy đi gương mặt của hắn, khoác lên hắn một bộ y phục nữ nhân rách nát.

 

“Trong hai tiểu thiếp trước, cả hai đều bị hắn đ.á.n.h c.h.ế.t, đều được báo là bệnh nặng đột ngột. Nay cũng cứ báo hắn bệnh mà c.h.ế.t.

 

“Chương Cảnh vốn sớm quen biết quan lại địa phương; giờ tân triều mới lập, khắp nơi rối loạn, chẳng ai tra xét sâu đâu.”

 

Ta bình thản dặn dò.

 

Nhiễu Nương run rẩy, nước mắt lưng tròng, lắp bắp bảo nàng chưa từng chạm vào xác c.h.ế.t, không dám vứt.

 

“Không dám vứt, cũng là chuyện thường.”

 

Ta dừng một chút, giọng im ắng như gió lạnh:

 

“Chỉ là, nay ta đã là kẻ mang tội lớn tày trời, chẳng còn đường quay đầu. Nếu như ngươi phản bội ta, đến quan phủ cáo giác, ta nên làm sao đây?”

 

Nhiễu Nương khóc lắc đầu: “Ta không! Ta tuyệt đối không bao giờ tố cáo tỷ tỷ!”

 

“Nhiễu Nương, tỷ tỷ tin ngươi.”

 

Ta cũng rơi lệ, thê lương nói:

 

“Nhưng ta lại không dám tin ngươi thật lòng. Nếu ngươi cầm cây trâm này, đ.â.m hắn một nhát, dù chỉ là sượt qua da, thì ta mới dám tin. Nếu không… ta sợ lắm, thực sự rất sợ…”

 

Thấy ta nước mắt đầm đìa, nàng bối rối, miệng tuy muốn từ chối nhưng lời nói ra lại yếu ớt vô lực.

 

Ta nắm lấy tay nàng, khóc một trận, đem những năm qua thống khổ đắng cay đều kể ra, vừa khóc vừa cầu khẩn.

 

Nhiễu Nương như bị dỗ đến mê muội, nắm lấy cây trâm ta nhét vào tay, loạng choạng đ.â.m xuống, lại làm mấy lỗ m.á.u mới trên cổ Chương Cảnh.

 

Lúc ấy ta mới yên lòng được một nửa.

 

Hôm sau, ta cải trang thành nam tử, dùng xe đẩy chở t.h.i t.h.ể Chương Cảnh đến rừng vắng, ném xuống nơi đàn sói thường lui tới.

 

Qua hôm sau quay lại xem, t.h.i t.h.ể đã bị xé nát thành từng mảnh.

 

Vài ngày nữa trở lại, chỉ còn mấy mảnh xiêm y rách rưới, đến xương cũng chẳng còn.

 

10

 

“...G.i.ế.c thê g.i.ế.c thiếp, chẳng phải luật pháp nói phải trừng trị nghiêm khắc sao?"

 

Sau khi “tin ta t.ử vong” được trình báo lên quan phủ, Nhiễu Nương mơ hồ mấy ngày liền, cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi ta.

 

Ta đặt cuốn sách xuống, quay đầu nhìn nàng.

 

“Luật pháp thì có viết như vậy, nhưng viết như vậy thì có ích gì?

 

“A Nhiễu, ngươi có biết vì sao bách tính oán hận việc đổi mới pháp luật đến thế không?"