Chim Cu Gáy Chiếm Tổ

Chương 10



Hai vị hoàng t.ử mỗi lần vào triều, sắc mặt càng lúc càng u ám.

 

Một ngày kia, khi say rượu, đôi bên lời qua tiếng lại, vô tình để lộ tâm tư, ai nấy đều cảm thấy mình đã nhẫn nhịn quá nhiều, chỉ có đối phương là không biết thông cảm.

 

Thế là cãi nhau một trận long trời lở đất, từ đó đoạn tuyệt tình thân.

 

Thái t.ử sai người mời thợ rèn kiếm từ xa ngàn dặm tới kinh thành, tung lời ra rằng muốn dâng bảo kiếm cho thiếu niên anh hùng.

 

Thanh kiếm kia lai lịch không tầm thường, do bốn chín loại kỳ trân dị bảo rèn nên, thân kiếm tựa nước thu, sắc bén vô song, c.h.é.m sắt như bùn.

 

Cả kinh thành đều nói, nhị hoàng t.ử chiến công hiển hách, thiếu niên anh hùng ấy không ai ngoài hắn.

 

Nhị hoàng t.ử ngoài mặt khiêm tốn, nhưng trong lòng thì đắc ý vô cùng, đến tên cho kiếm cũng đã nghĩ xong.

 

Ai ngờ, thợ rèn kiếm đến kinh thành, lại mang bảo kiếm đi thẳng vào phủ tam hoàng tử.

 

Nhị hoàng t.ử mất hết thể diện, nghe nói đã giận dữ không thôi, âm thầm xử lý hàng loạt người.

 

Tướng lĩnh bên tam hoàng t.ử cười nhạo nhị hoàng t.ử mất thể diện, chẳng may bị người của nhị hoàng t.ử nghe thấy.

 

Đôi bên vốn có oán cũ, nay lại thêm thù mới, lời qua tiếng lại, xung đột không ngừng.

 

Sau một trận đ.á.n.h nhau, tướng sĩ bên nhị hoàng t.ử tử trận ngay tại chỗ, người của tam hoàng t.ử chỉ bị thương nhẹ.

 

Tam hoàng t.ử bảo hộ thuộc hạ, sống c.h.ế.t không chịu giao người ra, khiến nhị hoàng t.ử nổi trận lôi đình.

 

Người của Thái t.ử thừa cơ ngấm ngầm xúi giục, mượn danh hai phủ tìm đến chỗ này chỗ kia cầu viện, khiến sự tình càng thêm nghiêm trọng.

 

Cuối cùng đến cả hai nhà thông gia của nhị hoàng t.ử và tam hoàng t.ử cũng bị cuốn vào, việc lớn đến nỗi kinh động cả thánh thượng.

 

Cả nhị hoàng t.ử và tam hoàng t.ử đều bị trách phạt, đành cúi đầu nhận tội.

 

Từ đó trở mặt, coi nhau là kẻ thù không đội trời chung.

 

26

 

Kế sách đại thành, Thái t.ử vui mừng khôn xiết.

 

Trong mắt hắn, chỉ cần không có Tam hoàng t.ử phò trợ, Nhị hoàng t.ử tất nhiên chẳng còn gì đáng ngại.

 

Hắn lại có vị thế Đông cung, chính nghĩa đương nhiên đứng về phía hắn.

 

Giờ đây đối thủ suy bại, hắn thỏa mãn vô cùng, thưởng cho ta không ít vàng bạc, còn không tiếc lời khen ta mưu trí hơn người.

 

Nhưng vui chưa được bao lâu, Thái t.ử lại nhìn ta với vẻ mặt khó dò.

 

Ta thầm thở dài trong lòng.

 

Vị thượng cấp ngu dốt này, chẳng lẽ ta còn không rõ sao?

 

Thái t.ử vốn dĩ là người hẹp hòi, chẳng dung được ai.

 

Ngày trước ta ngu độn bất tài, chỉ biết một lòng nịnh nọt hắn, tự nhiên trong mắt hắn ta thuận mắt vô cùng.

 

Nay mưu kế của ta hữu dụng, tuy hắn được lợi, trong lòng hoan hỉ, nhưng sau đó sẽ lại cảm thấy ta tâm cơ sâu nặng, không thể không đề phòng.

 

Hôm nay ta có thể ly gián Nhị – Tam hoàng tử, ai biết được ngày mai ta có ly gián hắn và người khác hay không?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Suốt mấy tháng liền, Thái t.ử đối với ta nhạt nhẽo khác thường.

 

Mùa hạ, phía Bắc hạn hán, phương Nam đất Dung Châu lại gặp lũ lớn.

 

Vừa mới thiên tai, triều đình đã cấp bạc cứu trợ.

 

Thế mà ba tháng sau, Thái thú Trinh châu lại dâng sớ, nói dân chạy nạn ở Dung Châu vẫn ùn ùn đổ về các châu quận lân cận, gần như gây loạn.

 

Hoàng thượng vì vậy định sai người đến Dung Châu cứu tế và tra xét sổ sách.

 

Vị Thái thú Dung Châu ấy vốn là đồng hương của hoàng thượng, thuở xưa từng cùng nhau khởi nghĩa.

 

Con trai độc nhất của ông ta vì che chắn cho hoàng thượng mà c.h.ế.t, từ đó về sau không có thêm con nối dõi.

 

Ai cũng nhìn ra được, chuyến đi Dung Châu này chính là việc nặng nhọc không chút công lao.

 

Nếu xử theo quy chế, nhất định khiến các công thần khác lạnh lòng.

 

Người người theo hoàng thượng chinh chiến thiên hạ, chẳng phải đều là vì phú quý vinh hoa ngày sau sao?

 

Nay hoàng thượng đã giành được giang sơn, lại muốn lấy công thần ra làm gương.

 

Mai sau công thần oán hận gây loạn, kẻ đi tra sổ kia chẳng phải sẽ bị đẩy ra làm người gánh tội, xoa dịu lòng dân?

 

Còn nếu bỏ mặc Thái thú Dung Châu tham ô, dân chúng cuối cùng bị ép làm phản, đó cũng là tội lớn đủ để c.h.é.m đầu.

 

Huống hồ, Thái thú ấy lại kết giao cùng hào tộc địa phương, nào phải hạng dễ chọc?

 

Lỡ đâu hắn nổi sát tâm, kẻ đi tra sổ kia có còn mạng trở về hay không còn chưa biết được.

 

Làm tốt thì đắc tội, làm dở thì mất mạng, mà lợi lộc lại chẳng bao nhiêu.

 

Mấy vị đại thần bị điểm danh đều đùn đẩy thoái thác, đệ đệ của Thái t.ử phi lại đứng ra cười cợt tiến cử ta.

 

Đệ đệ của Thái t.ử phi đã mở lời, ấy chính là ý của Thái tử.

 

Triều đình liền đồng thanh tán thành, chẳng ai cho là không ổn.

 

Ta, một là không có thế lực bên nhà mẹ đẻ, hai là không được thánh sủng, ba là trong triều chẳng ai thân thích, bốn là không có ngoại thích làm hậu thuẫn.

 

Tuổi trẻ dễ sai khiến, lại là hoàng tử.

 

Giờ đến cả Thái t.ử cũng chẳng bảo vệ ta nữa, thử hỏi còn ai thích hợp hơn?

Hồng Trần Vô Định

 

Chỉ là nước cờ “g.i.ế.c lừa sau khi xay hết cỏ” này của Thái t.ử thật quá khó coi.

 

Đám người trong Đông cung ai nấy đều thương xót mà cảm thán.

 

Đến ngày ta lên đường, không ít người đến đưa tiễn.

 

Ta cảm tạ từng người, nhắc đến Thái t.ử chỉ khẽ thở dài, chẳng hé một lời oán trách.

 

Họ cũng thở dài theo ta, tiễn rồi lại tiễn, sau mới đành lòng quay về, lòng mang nặng ưu tư.

 

Lên xe ngựa rồi, Nhiễu Nương chau mày hỏi:

 

"Điện hạ ở Đông cung xưa nay luôn cẩn trọng, vì cớ gì lại vội vàng đối phó Nhị – Tam hoàng tử, để rồi thành kẻ đầu sóng ngọn gió, rốt cuộc chẳng được lợi gì thế này?

 

"Bây giờ lại bị Thái t.ử lạnh nhạt, chuyện này thật là…"