Ta vỗ mu bàn tay nàng.
"Đi Dung Châu tuy nguy hiểm, nhưng so với một việc còn nguy hiểm hơn nữa, thì Dung Châu chẳng đáng là gì.
"Thế sự trên đời vốn chẳng toàn vẹn, chỉ cần lợi nhiều hơn hại, thì cứ việc mà làm.
"Còn lợi ở đâu... chờ đến khi chúng ta từ Dung Châu trở về, ngươi sẽ rõ."
27
Nước ngoài ruộng ở Dung Châu vẫn chưa rút hết, khắp nơi lầy lội, ven đường còn chất đống không ít hài cốt dân chạy nạn.
Thế nhưng trong tiệc tẩy trần, bàn tiệc lại toàn sơn hào hải vị, đàn sáo rộn ràng.
Lại còn có mấy nữ tỳ xinh đẹp bước ra hành lễ, dâng lên mấy khay vàng ròng, gọi là lễ gặp mặt.
Ta đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy thái thú Dung Châu và các công t.ử thế gia đều hòa nhã, cười nói đón tiếp, chỉ là âm thầm dò xét sắc mặt ta.
Ở góc sảnh còn có mấy vị tiểu quan, cũng đang chăm chăm nhìn ta chằm chằm.
Ta ôm lấy Nhiễu nương, khoát tay nói:
"Không giấu gì các vị, bản vương đã lâu chưa rời khỏi kinh thành, nghe nói phong cảnh Dung Châu hữu tình, thật lòng muốn đi ngắm một phen. Mấy chuyện mất hứng kia chớ nhắc tới, uống rượu, uống rượu nào!"
Vừa dứt lời, thái thú Dung Châu tươi cười rạng rỡ, mấy tiểu quan kia thì sắc mặt sa sầm, âm thầm nghiến răng.
Ta đã khắc ghi hết những gương mặt này vào lòng.
Đến nửa đêm, ta chợt mở bừng mắt, dùng sức đẩy Nhiễu nương ngã khỏi giường nhỏ, mượn đà lăn xuống đất.
Tên thích khách thấy một nhát không trúng, lập tức nhào tới đ.â.m tiếp nhát thứ hai.
Ta nắm lấy chân hắn, giật mạnh sang bên.
Tay chân ta không giỏi, sức lực cũng chẳng lớn.
Nào ngờ cú giật này lại kéo ngã được hắn.
Chiếc ghế đổ ầm xuống đất, vang lên một tiếng lớn.
Ta nhân cơ hội đè khuỷu tay lên cổ họng thích khách, gọi Nhiễu nương tới giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn.
Chẳng bao lâu, bên ngoài có người gõ cửa:
"Định vương điện hạ, vừa rồi nghe có động tĩnh trong phòng ngài, có chuyện gì chăng?"
Ta và Nhiễu nương liếc mắt nhìn nhau, nàng lập tức hiểu ý, cất giọng làm nũng:
"Điện hạ! Người này là ai vậy? Đúng là không hiểu quy củ gì cả!"
Ta hừ lạnh: "Cút ngay! Chuyện trong phòng bản vương, đến lượt ngươi hỏi sao? Còn dám hỏi thêm một câu, cái đầu kia ngươi đừng mong giữ được!"
"Điện hạ bớt giận, xin điện hạ tha mạng, là tiểu nhân vô lễ, tiểu nhân lui ngay, lui ngay."
Ngoài cửa lại lặng ngắt như tờ.
Lúc này ta mới thu ánh mắt, nới tay khỏi cổ tên thích khách.
Tiếng đầu tiên phá vỡ tĩnh lặng là một câu hỏi: "Ngươi là nữ nhân sao?"
28
Người hỏi là Nhiễu nương.
Tên thích khách dưới đất nhìn rất quen, chính là một trong số tiểu quan ban ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc ấy ta không để ý kỹ, chẳng ngờ trong đám đó lại có một nữ tử.
Nàng ta ngậm miệng không nói, bày ra bộ dáng c.h.ế.t cũng không sợ.
Ta mỉm cười: "Để bản vương đoán xem, vì sao ngươi muốn g.i.ế.c ta.
"Ngươi muốn làm to chuyện, có đúng không?
"Dẫu sao bản vương cũng là một vị thân vương, nếu c.h.ế.t tại Dung Châu, triều đình ắt sẽ không bỏ qua. Thánh thượng muốn trị tội thái thú Dung Châu, tra rõ chuyện bạc cứu tế, lúc đó cũng có cớ rồi."
Ánh mắt nữ thích khách khựng lại, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Ta bảo Nhiễu nương buông tay, tự mình rót một chén trà.
"Ngồi đi."
Nữ thích khách ngờ vực đứng dậy, hỏi: "Ngươi không g.i.ế.c ta sao?"
"Sao phải g.i.ế.c?"
Ta nhấp ngụm trà, ngẩng đầu nhìn nàng.
"Bản vương tới đây vốn chỉ để cứu tế, trước hết phải lo cho bách tính yên ổn đã, những chuyện khác, như vì sao ngươi được làm quan, sao lại dự tiệc tẩy trần, đã cấu kết cùng ai để hành thích ta... đều có thể để sau hẵng nói.
"Nếu ngươi thật sự vì đại cục Dung Châu, không bằng nói cho ta nghe, Dung Châu có bao nhiêu thế gia, thế lực ra sao, ân oán từng nhà thế nào, ai là người làm chủ?
"Thái thú Dung Châu thân thiết nhất với nhà nào? Hiện tại có bao nhiêu dân cư, có bao nhiêu lưu dân, bao nhiêu hộ đã mất ruộng mất nhà?"
Sáng hôm sau, ta cầm khẩu cung của nữ thích khách, trước là tới gặp thái thú Dung Châu, sau lại truyền lời đến mấy nhà thế gia.
Hồng Trần Vô Định
Ta nói, muốn cùng họ làm một vụ làm ăn không lỗ vốn.
Đám công t.ử thế gia lúc đầu chẳng coi vào đâu, tưởng ta định nhân cơ hội mà bóc lột.
Nhưng đến khi ta mở chiếc hộp gỗ ra, tất cả liền nín thở, trừng lớn hai mắt.
Chỉ thấy trong hộp ngọc quang lấp lánh, rực rỡ như mây hồng mới ló, như thác đổ thành kim vụn.
Chính là một hộp trân châu thượng phẩm.
29
Khi xưa, Nhiễu nương đến tìm ta xin người, xin bạc, lời thề son sắt, nói sẽ kiếm về cho ta một khoản ngân lượng lớn.
Thế nhưng khi thật sự bắt tay vào làm, lại vướng đủ điều trắc trở.
Ta giúp nàng tìm được cát sông, dùng để chế tạo thứ gọi là “thủy tinh canxi-natri”, vật liệu thần kỳ vừa bền lại chịu nhiệt, có thể dùng làm cửa sổ, chén bát.
Thế nhưng thứ nàng bảo dùng để hạ nhiệt độ nóng chảy gọi là “xút tinh khiết”, thì ta đành bất lực.
Mỏ kiềm cực kỳ hiếm thấy, còn chưa rõ ở đâu, lại chẳng thể sản xuất quy mô lớn.
Những hồ nước mà nàng nhắc đến, nơi có thể khai thác ra xút tinh khiết, đều nằm nơi biên cương nghìn dặm xa xôi, chuyện ấy, quả thật quá xa vời.
Nhiễu nương bèn lui một bước, định đốt tro củi để điều chế kiềm.
Kết quả, một là tạp chất quá nhiều, hai là tính chất không ổn định.
Cuối cùng đành phải thay bằng hoàng chì, mà thứ thủy tinh nàng luyện ra cũng chẳng hơn lưu ly là bao, dễ vỡ, lại chẳng chịu được nhiệt độ cao.
Nhiễu nương quyết tâm phải luyện được xút, nhưng chẳng bao lâu đã ủ rũ nói với ta, nàng kẹt ở bước điều chế “amoniac”.
“Không có phòng thí nghiệm, không có nước amoniac, ta phải tạo ra khí amoniac kiểu gì?
“Ngay cả nhiệt độ cao và áp suất lớn cũng không làm được... Nếu đã có thể tạo được amoniac, vậy còn cần gì thủy tinh nữa, trực tiếp làm phân bón hóa học với t.h.u.ố.c nổ nitric, đ.á.n.h thẳng một mạch tới Địa Trung Hải cũng được luôn!”