"Ngày ấy từng lập thệ, Sở Tê ta không dám có một khắc lãng quên. Vì đại nghiệp, nguyện dốc lòng phò tá, làm trâu ngựa cho người.
“Chỉ cầu một ngày, ngựa tốt trong thiên hạ đều được làm người, thế gian chẳng còn xiềng xích."
Vậy nên, mọi âm mưu toan tính ta từng chuẩn bị để đối phó nàng đều tan thành mây khói.
... Rồi lại hóa thành mưu kế đối phó Thất hoàng tử.
Sở Tạ chưa từng nghĩ, một kẻ như Dương Thuận, đầu óc rỗng tuếch, làm sao đảm bảo đạo sĩ mình cài cắm khiến Thất hoàng t.ử ngày ngày uống đan dược?
Hắn cũng không nghĩ đến, làm sao ta có thể nắm rõ bệnh tình của Lão Thất, tính toán chuẩn xác ngày giờ rời kinh?
Hắn cho rằng, Dương Thuận chỉ là mồi nhử, phía sau là ta điều khiển.
Hồng Trần Vô Định
Nhưng thực ra, cả Dương Thuận lẫn ta đều là mồi nhử.
Kẻ thật sự hại c.h.ế.t Thất hoàng tử, không ai khác, chính là đường muội của hắn, người con dâu mà Sở thị tự tay chọn lựa.
Thất hoàng t.ử vừa c.h.ế.t, Sở thị liền lập tức vứt bỏ Sở hoàng hậu như phế thải.
Sở hoàng hậu oán hận tất cả người trong nhà họ Sở, duy chỉ tin tưởng một người là Sở Tê, đứa cháu gái cùng là kẻ bị vứt bỏ như mình.
Người tố cáo với hoàng đế, kẻ giật dây phía sau, cũng là Sở Tê.
Sở Tạ dường như cảm thấy có điều bất ổn, mơ hồ đoán bên cạnh mình có người của ta, nhưng từ đầu đến cuối, hắn chưa từng hoài nghi Sở Tê.
Danh tiết của nữ t.ử cả đời đều dựa vào phụ thân, phu quân và con cái.
Ai ngờ được rằng, Sở Tê dám phản bội phụ thân huynh đệ, mưu sát trượng phu, bỏ cả con?
Nay Sở thị đã sụp đổ, người nữ nhân đã đoạn tuyệt với gia tộc ấy, lại đang đưa bản tấu chương đề xuất quy chế khoa cử do chính tay nàng soạn thảo cho ta xem.
"Nam nữ cùng tham gia một khoa thi?"
Ta trầm ngâm giây lát, rồi nói:
"Bước đi quá lớn, e là khó thành... nhưng cũng có thể ném ra trước, làm vẩn đục mặt nước rồi mới tính tiếp.
“Đến khi đó triều đình ắt sẽ tranh cãi kịch liệt, đám lão già cố chấp kia nhất định không đồng ý. Nhưng lỡ có ai đó con trai bất tài, con gái lại thiên tư trác tuyệt, chưa biết chừng sẽ muốn đ.á.n.h cược một phen.
“Chờ bọn họ tranh cãi đến mức long trời lở đất, ta sẽ sai người dâng tấu riêng đề nghị mở một khoa thi nữ giới. Số người trúng tuyển tách biệt với khoa ân thí, chỉ định số lượng, không chiếm chỉ tiêu của nam. Thấy ta đã ‘lùi một bước’, bên phản đối e rằng sẽ giảm đi quá nửa."
Dứt lời, ta lại nói:
"Ý tưởng này của ngươi tuy tốt, nhưng chung quy vẫn có phần thiếu thực tế. Nữ t.ử không biết chữ quá nhiều, đào đâu ra lắm người có thể viết văn làm bài?
“Những ai biết chữ, ta sẽ giữ lại trong cung, bổ nhiệm nữ quan. Còn chiêu mộ thêm những người biết cày cấy, dệt vải, giỏi tính toán sổ sách, đưa sang học kỹ nghệ với Nhiễu nương."
"Không biết chữ... vậy để ta làm sơn trưởng, mở trường nữ học thì sao?" Sở Tê tự đề nghị.
Ta lập tức lắc đầu:
"Chưa đến lúc. Vài năm tới cứ để bách tính an cư lạc nghiệp trước đã. Đợi Nhiễu nương nghĩ ra loại giấy rẻ hơn, phương pháp in hiệu quả hơn, xưởng trân châu ở phương Nam mở rộng thêm nữa, để nữ t.ử có tiền trong tay rồi, hãy bàn chuyện nữ học cũng chưa muộn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vậy ta phải làm gì?" Sở Tê có vẻ hơi thất vọng.
"Ta sẽ phái người đưa ngươi đến Dung Châu, trước tiên ở cạnh Phó Trực làm trợ thủ, học lấy cách giao thiệp với dân, học cách xoay xở nơi quan trường. Đợi ngươi học thành, vừa vặn giúp ta quản lý nhóm nữ quan trúng tuyển nữ khoa năm ấy."
50
Hoàng đế thân thể mỗi ngày một yếu, vì dưỡng bệnh nên sớm đã nhường ngôi.
Chuyện vụn vặt trong triều đều do ta xử lý, còn ông ta, lấy danh Thái thượng hoàng mà nắm giữ triều cục.
Chỉ là gần đây Thái thượng hoàng bệnh tình tái phát liên miên, lời nói cũng không còn ai hiểu rõ.
Nghe nói thuở niên thiếu, ông từng kéo được đại cung hai thạch.
Nay lại già yếu suy nhược, đến nỗi một tiểu hài nhi cũng có thể dễ dàng đoạt đi tính mạng ông ta.
Bảo sao đế vương đều sợ già.
A Hồng ở Nội tư đổ t.h.u.ố.c vào miệng ông, ta cười mỉm nói:
"A Hồng, nhẹ tay chút, những thứ này đều là linh d.ư.ợ.c cả đấy, đừng để uổng phí."
Thái thượng hoàng miệng ú ớ, không biết đang nói gì.
Ta phất tay bảo cung nữ lui xuống, tự mình đón lấy bát t.h.u.ố.c còn lại, thổi nguội rồi đút cho ông ta uống.
"Chương Côn, nghe nói thuở nghèo khó, ngươi từng thầm thương một vị quý nữ.
"Về sau ngươi xưng bá một phương, trông thấy mẫu thân ta, cảm thấy dung mạo bà tựa hồ quen mắt, bèn ép bà làm thiếp, có phải không?
"Ngươi nạp bà ấy, dùng quyền thế đoạt lấy bà ấy, lại chẳng chút đoái hoài đến sinh mệnh của bà ấy.
"Sở thị cho rằng mẫu thân ta không thể lưu lại, ép ngươi ra tay sát hại, ngươi cũng ngoan ngoãn nghe theo.
"Điều khiến ngươi giận dữ nhất, là Sở thị lấy danh nghĩa đế vương mà uy h.i.ế.p ngươi. Còn mẫu thân ta, một phi tần triều trước, c.h.ế.t thì c.h.ế.t, có gì đáng bận tâm?"
Thái thượng hoàng nghe vậy, tròng mắt đỏ ngầu, hai mắt vằn tơ máu, trừng ta không rời.
"Ngươi..."
Ông ta thở hổn hển, một lời cũng không thốt ra nổi.
Ta mỉm cười thản nhiên nói:
"Phải rồi, việc này trẫm xưa nay chưa từng nói với ngươi, song nay nhắc lại, nghĩ cũng chẳng khác biệt là bao.
"Ngươi nạp mẫu thân Chương Cảnh, lại cướp luôn cả mẫu thân trẫm, đều là vì, hai người họ đều có vài phần giống bóng hình người trong lòng ngươi.
"Thế nên trẫm cùng mẫu thân Chương Cảnh thân thiết, cũng là vì trên người đều có nét tương tự.
"Chính là chút tương tự ấy, khiến trẫm giả làm Chương Cảnh nhiều năm qua mà chẳng ai sinh nghi.
"Hôm nay ngươi sắp lên đường, trẫm vốn là người nhân hậu, không đành để ngươi u mê cả một đời mà nhắm mắt xuôi tay.