Chim Cu Gáy Chiếm Tổ

Chương 25



"Ngay cả huynh đệ chi thứ bên ngoại tộc cũng có thể vào triều làm quan, còn ta thì không được.

 

"Ta đem lời ấy nói cho muội muội nghe, nó lập tức mách với phụ thân, khiến ta bị một trận trách phạt.

 

"Ta không hiểu, nếu nam và nữ đã sinh ra khác biệt, thì vì cớ gì ngay đến tâm tính cũng đều thua kém?

 

"Nếu tỷ muội chúng ta có thể liên thủ, cùng nhau đòi chức quan, đòi sản nghiệp từ gia tộc, thì liệu có thể đổi lấy kết cục khác không?"

 

48

 

"…Quả nhiên là ngươi đọc sách đến hóa ngốc rồi.”

 

Ta bóp c.h.ế.t một con sâu trên tay áo, hờ hững nói:

 

"Ngươi thân phận cao quý, tất nhiên không biết bách tính nghèo khổ thường hay oán than: vì sao quan lại sĩ phu thì có thể nâng đỡ lẫn nhau, còn dân đen lại chẳng thể đồng lòng? Vì sao hào môn phú hộ có thể kết thành một khối, mà hàn môn bần hộ lại chia rẽ bất hoà?

 

"Nhưng nếu ngươi ngẫm lại các triều đại xưa nay, sẽ thấy có kẻ xuất thân từ phu khuân vác mà làm nên đế nghiệp, có kẻ là nông hộ, có kẻ vốn chỉ là phi tần trong hậu cung. Người đức hạnh trong làng quê được cử làm quan cũng không thiếu. Như vậy có thể thấy, giàu nghèo, quan dân đều có thể hoán đổi, bản tính vốn chẳng khác biệt gì. Nam nữ cũng thế, nào có gì gọi là ‘trời sinh đã khác’ đâu?”

 

"Đã không có khác biệt, vậy vì sao dân đen không thể đồng lòng? Vì sao kẻ nghèo không thể hợp sức? Vì sao nữ nhân không thể đồng lòng?" 

 

Ánh mắt Sở Tê sáng rực, nàng nôn nóng hỏi.

 

Ta ngẫm một lát, rồi đáp:

 

"Ta nghe nói, ngựa có thể chạy trăm dặm một ngày, người nuôi ngựa có roi và dây cương. Một hai con ngựa tất nhiên không đấu lại người nuôi, nhưng vài chục con thì hẳn có thể thắng. Ấy vậy mà một người lại có thể sai khiến hàng chục con ngựa, mà không bị giẫm c.h.ế.t, vì sao?

 

"Người nuôi ngựa được kế thừa tài sản từ đời trước, lại có nhiều ngựa trong tay, đủ sức chu cấp cỏ cho ngựa ăn. Còn ngựa, trong tay chỉ có mỗi bản thân mình. Muốn lo cho bản thân còn khó, nói gì tới chuyện giúp đỡ đồng loại?

 

"Nói cách khác, muốn có lợi, ngựa phải dựa vào người nuôi, còn kết giao với đồng bọn thì chẳng mấy khi có ích.

 

"Ngựa bày chuyện nổi loạn, cũng chỉ để đòi thêm vài bó cỏ. Với một con thì chẳng đáng là bao, nhưng với người nuôi, mỗi con ăn thêm một chút, cộng lại là một món lợi không nhỏ.

 

"Vì vậy, trong mắt ngựa, vài bó cỏ có hay không cũng chẳng sao, còn người nuôi lại sẽ liều mạng vì khoản lợi lớn kia. Đây chính là khác biệt về quyết tâm.

 

"Các người nuôi khác thì sợ đàn ngựa nhà mình bắt chước phản kháng, gây tổn thất cho mình, ắt sẽ dốc sức giúp nhau đàn áp. Họ có thể kết thành bè đảng vì tình, vì lợi, còn lũ ngựa thì không.

 

"Để tiết kiệm phần cỏ kia, người nuôi sẵn sàng mua chuộc vài con ngựa. Dẫu là hứa hẹn lợi ích đi nữa, so với tổn thất khi phải nhượng bộ thì cũng chẳng đáng gì. Mà với lũ ngựa kia, kiếm được chút lợi đã hơn mong đợi, còn đâu ý định tranh giành nữa?

 

"Chưa kể, người nuôi còn có thể dọa g.i.ế.c con ngựa nào dám đứng đầu phản kháng. Vì mấy bó cỏ mà liều cả mạng sống, thật chẳng đáng. Bị hăm doạ rồi, đám ngựa sẽ so đo thiệt hơn, dễ dàng phản bội, thậm chí bán đứng đồng loại.

 

"Một khi có vài con như thế, lũ còn lại cũng mất hết ý chí, không còn dám đòi hỏi phần cỏ vốn thuộc về mình nữa. Thế là, chúng lại một lần nữa không thể giẫm c.h.ế.t người nuôi, tiếp tục sống kiếp nô lệ. Đây chính là cái vòng luẩn quẩn, cứ lặp đi lặp lại trong thiên hạ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hồng Trần Vô Định

 

Sở Tê ngẩn người hồi lâu, miệng thì thào:

 

"Đúng vậy, phụ thân, tổ phụ ta là người nuôi ngựa, còn ta, các muội muội, mẫu thân, di nương, tổ mẫu… tất cả chỉ là đám ngựa mà thôi... 

 

"Ngay cả bản thân ta, cũng vừa mới nói rằng phụ thân thương ta, nhưng không cho ta sản nghiệp, không phong quan chức. Vì ta biết, mẫu thân và tổ mẫu không thể cho ta thứ ấy, có lấy lòng họ cũng vô ích."

 

Nàng bất chợt nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, sức mạnh lớn đến nỗi suýt kéo ngã ta:

 

"Ngươi là người có kiến thức, xin hãy nói cho ta biết, liệu việc này có cách giải không?”

 

Ta cười khổ một tiếng, chỉ vào chính mình:

 

"Nếu ta có cách, thì liệu còn phải cùng ngươi bị giam trong tay kẻ buôn người, chờ ngày bị bán làm nô làm tỳ sao?"

 

Nàng lập tức chán nản, chua chát nói: "Phải rồi, ngẫm lại cũng đúng."

 

"Nhưng mà…" Ta nghĩ một lúc rồi nói, "Nếu sau này ta nghĩ ra được cách, nhất định sẽ tới tìm ngươi. Chỉ mong ngươi khi ấy, đừng thay đổi chí hướng."

 

Nàng lập lời thề: "Nếu có ngày đó, Sở Tê ta mà không ra tay trợ giúp, thì không xứng làm người!"

 

49

 

Nào ngờ, về sau không phải là Sở Tê đổi ý.

 

Mà là ta, bị Chương Cảnh giam hãm mấy năm, chịu đủ mọi điều nhục nhã, suýt nữa quên mất chí hướng thuở ban đầu.

 

Lần nữa gặp lại Sở Tê, nàng đã là Thất hoàng t.ử phi.

 

Ta nhận tổ quy tông trong đại điển tế tổ, lại bị Sở Tê trong đám người dự lễ nhận ra ngay.

 

Năm xưa lúc nàng được cứu đi thì đã hôn mê bất tỉnh, dĩ nhiên chẳng hay biết ta đã đi đâu.

 

Nay thấy ta đã thành Ngũ hoàng tử, nàng kích động không thôi, tìm đủ mọi cách để gặp riêng ta.

 

"Trộn mình vào đám kẻ chăn ngựa, hóa thành hình người, mượn lực đ.á.n.h lực, lấy của địch nuôi mình... Đây chẳng phải là giải pháp của người năm ấy ư?"

 

Ta mất một hồi mới nhớ lại đoạn đối thoại năm xưa trên thuyền, khẽ đáp:

 

"Đúng thế. Kẻ chăn ngựa kết bè kết cánh bằng lợi ích, thì nếu ta trở thành kẻ chăn ngựa, tất có thể lấy lợi mà phá vỡ chúng."

 

Vừa dứt lời, ta nghĩ thân phận mình đã bại lộ, trong lòng nổi sát ý, nào ngờ lại thấy Sở Tê cúi người hành lễ thật sâu, nghẹn ngào nói: