Người có mặt trong điện đều cảm động đến rơi lệ, tranh nhau khen ngợi ngũ điện hạ hiếu thảo chân thành.
Hoàng đế cũng phối hợp diễn tuồng, thốt vài câu ngoài mặt, như: “Nhi t.ử của trẫm chịu khổ rồi”, “Cẩu tặc tiền triều đáng c.h.ế.t, hại phụ t.ử ta phân ly”, “Mộ phần mẫu thân ngươi cũng phải đưa về”… vân vân.
Sau đó phong ta làm Định vương, còn ban cho phủ đệ của một vị cựu thần tiền triều làm vương phủ.
Hiện tại, tân đế có năm hoàng t.ử còn sống.
Thái t.ử và nhị hoàng t.ử là con của nguyên phối khi hoàng đế còn làm tiểu lại.
Tam hoàng t.ử là con của một nữ thương nhân.
Ta là lão Ngũ, sau ta còn có Thất hoàng tử, do Sở hoàng hậu sinh ra.
Thái t.ử thích văn, tính tình ôn hòa, nghe nói lễ độ hiếu học, rất biết kính trọng người hiền.
Nhị hoàng t.ử mê võ, ưa g.i.ế.c người, thích sưu tầm xương người, đối với huynh trưởng cùng mẹ này cực kỳ bất phục.
Tam hoàng t.ử bên ngoại giàu có, từng được nhị hoàng t.ử cứu mạng ngoài chiến trường, từ đó trung thành tuyệt đối.
Thất hoàng t.ử tuổi nhỏ tính tình ngông cuồng, nhưng lại có thế lực nhà mẹ đẻ là nhà họ Sở vô cùng hùng mạnh hậu thuẫn.
Còn ta, ngũ hoàng tử, nhà mẹ đẻ không có thế lực, văn chẳng ra văn, võ chẳng ra võ, không có căn cơ.
Tính đi tính lại thế cục, Nhiễu Nương nhăn mặt nói, đây là một ván bài rách nát.
Ta lại không cho là vậy.
Sống dưới tay một đế vương như tân đế, ai dám chắc bài xấu lại không phải là bài tốt?
Thái t.ử thực quyền chẳng có, nội bộ Đông cung thì rối như canh hẹ.
Nhị – Tam hoàng t.ử đều không phục Thái tử, nhưng lại cầm binh quyền trong tay.
Hoàng đế thì cứ nói Thất hoàng t.ử còn nhỏ, ngay cả vương vị cũng không phong.
Chừng đó đã đủ để ta nhìn ra, vị cha hờ từng hạ chỉ sát hại mẫu phi của ta, rốt cuộc là dạng người gì.
So với phụ hoàng ruột của ta năm xưa, quả thực chẳng khác là bao.
Mà khéo thay, thứ ta am hiểu nhất, lại chính là loại người như bọn họ.
13
Sau khi dọn vào vương phủ, không ít người lũ lượt đến bái phỏng ta, mưu cầu dựa dẫm kết thân.
Kẻ thì dâng vàng bạc châu báu, người lại đưa mỹ thiếp tỳ nữ.
Ta đều thu nhận, nhưng chẳng hề bước vào viện của bất kỳ ai, chỉ thân cận một mình Nhiễu Nương.
Ban đêm, ta như thường lệ lật đọc sách sử, còn A Nhiễu bên cạnh thì thở dài thườn thượt.
Ta khép sách lại, hỏi nàng than thở chuyện gì.
Nàng bực bội nói:
“Mấy nữ t.ử mới vào chẳng ai biết chữ. Ta vốn định mở lớp xóa mù trong phủ, dạy họ biết chút chữ nghĩa, tính toán sổ sách.
“Nào ngờ bọn họ chẳng chút cảm kích!
“Còn có vài người tỏ thái độ địch ý với ta, sau lưng đàm tiếu nói rằng ta lo bị thất sủng, cố ý gây chuyện ngáng chân bọn họ!”
Nghĩ càng thêm tức, nàng đập bàn, nói: “Tỷ thử nghĩ xem, ta làm vậy là vì ai hả!”
Ta trầm ngâm chốc lát, bỗng bật cười.
“Nếu chỉ muốn khiến bọn họ chăm học thì cũng dễ thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vài ngày sau, ta thong thả đi ngang hậu viện, vài tiểu cô nương lấy hết can đảm chặn đường, tay bưng mấy món thêu thùa điểm tâm, rụt rè cầu ta để mắt.
Ta hòa nhã nhận lấy, dịu giọng hỏi vài câu.
Các nàng ngẩn người, mặt đỏ bừng, lúng túng chẳng trả lời nổi.
Ta ánh mắt thất vọng, lạnh nhạt nói:
“Đầu óc chậm chạp, ngu muội dốt nát, chẳng bằng Nhiễu Nương một phần nào!”
Lại quay sang hỏi tỳ nữ:
“Nhiễu Nương đâu rồi? Ta có một điển cố muốn thỉnh giáo nàng…”
Hồng Trần Vô Định
Lời còn chưa dứt, ta đã bỏ lại đám thiếu nữ kia, vội vã bước nhanh về viện của Nhiễu Nương.
Không bao lâu sau, khắp hậu viện liền truyền ra lời đồn: “Định Vương điện hạ ưa thích tài nữ.”
Tàng thư các trong phủ bỗng trở nên náo nhiệt, nữ t.ử nào có chút chí khí đều c.ắ.n răng vào học.
Kẻ nào không đọc được thì lén chạy đi hỏi Nhiễu Nương.
Tới nơi mới hay, đã có người đến trước, chen chúc đông nghịt cả phòng.
Nhiễu Nương vốn bị xa lánh, nay được lòng mọi người, ngẩn ngơ đứng đó, ta mỉm cười nói:
“Hiểu rồi chứ? Nếu muốn người ta hành động theo ý mình, thì đừng vội nghĩ đến chuyện ngươi muốn làm gì, mà phải suy xét trước xem họ muốn cái gì. Có vậy mới thành công được.”
Ta ngỡ nàng sẽ mừng, chẳng ngờ nàng quay đầu lại hỏi: “Tỷ thấy như vậy là ổn sao?”
“Có gì không ổn?” Ta ngạc nhiên.
“Ngươi muốn họ học, nay họ đã học. Mà còn chẳng cần ngươi giục giã hay đôn đốc.”
Nhiễu Nương uể oải dựa vào bên cạnh, nhẹ giọng nói:
“Nhưng ta vẫn mong… họ học là vì chính bản thân họ, chứ không phải vì muốn được tỷ đoái hoài.”
“…Vì ‘nam nhân’ mà học, và vì bản thân mà học, chung quy vẫn là hai chuyện chẳng giống nhau.”
“Những điều ngươi nói, phải đợi các nàng biết chữ, hiểu đạo lý, thì mới có thể lĩnh hội được.”
Ta lật sang trang khác của quyển sách:
"Trên đời có rất nhiều nữ t.ử vì người khác mà đọc sách. Chỉ cần gieo hạt xuống, sớm muộn cũng có một kẻ, sẽ ngẩng đầu lên vì bản thân mà học.”
14
Sau phen náo động ấy, danh tiếng của Nhiễu Nương lan khắp bốn phương tám hướng trong vương phủ.
Chẳng bao lâu, ai ai cũng biết, trong phủ của Định vương, có một tài nữ khuynh thành.
Trong yến tiệc ở cung, hoàng đế có việc riêng rời chỗ, Thất hoàng t.ử bèn ghé lại mời ta uống rượu.
Hắn chuốc ta mấy chén, cười cợt hỏi:
“Nghe nói ngũ ca có một mỹ thiếp? Lại còn đọc sách, là một tài nữ hiếm có?”
“Trong viện ta cũng có mấy tiểu nữ biết làm thơ, hay là hôm nào mấy huynh đệ ta đổi qua đổi lại, chơi đùa một phen, thế nào?”
Tim ta chợt lạnh, mặt vẫn bất động, chậm rãi đáp:
“Mỹ thiếp gì đâu? Chỉ là một phụ nhân nhà quê, biết dăm ba chữ vụng về thôi!”
“Huynh trưởng ta đây xưa nay chưa thấy đời, ra ngoài khổ sở, ngày thường có Từ thị bầu bạn, nên khó lòng buông tay.”
“Việc này ta không dám thuận theo, xin tự phạt ba chén, đệ thấy thế nào?”