Chim Cu Gáy Chiếm Tổ

Chương 3



Nhiễu Nương lắc đầu, chỉ nói không biết.

 

Ta nghĩ một lúc, bèn chọn mấy chuyện từng nghe trong đám lưu dân, kể cho nàng.

 

“Triều trước có một người thợ họ Trần, tinh thông chế tạo nông cụ, từng tạo ra một loại ‘cày họ Trần’, vừa tiết kiệm sức lực vừa tiết kiệm thời gian.

 

“Hoàng đế nói, muốn cấp cho mỗi hộ nông dân một cái, coi như giúp dân giảm bớt lao lực.”

 

Nhiễu Nương chần chừ: “Việc này… chẳng phải là chuyện tốt sao?”

 

Ta gật đầu:

 

“Quả là chuyện tốt. Nhưng quan phụ mẫu các nơi, ai nấy đều có cách làm riêng.

 

“Có huyện thừa nói, nông hộ phải đem cày cũ nhà mình đến đổi lấy cày mới.

 

“Dân giao nộp cày cũ, cầm về cày mới thì lại là đồ hỏng.

 

"Quan phủ lấy được cày cũ của dân cùng với cày tốt triều đình phát xuống, hoặc cấu kết thương nhân bán đi, không thì đem đổi lấy lương thực chỗ khác. Tóm lại, quan lại một đồng cũng không lỗ.”

 

“Có huyện thừa lại nói, nha môn người không đủ, bắt dân phải lên huyện lĩnh cày. Không đến thì trị tội.

 

“Từ quê lên huyện, ăn mặc ngủ nghỉ, thứ gì chẳng tốn bạc?

 

“Ở trọ mười ngày nửa tháng, tiền tiêu như nước, nhà nghèo nào chịu nổi?

 

“Tiểu lại chỉ cần phát cày chậm một chút, kéo dài ít bữa, dân tự khắc phải hối lộ xin xỏ, mong hắn sớm phát cày để còn về nhà.”

 

“Có kẻ còn hay hơn nữa, quan lại mà nhà trọ, tửu lâu đều là thân thích mở, chỉ riêng tiền dân nghèo trọ lại cũng đủ kiếm bộn bạc.

 

“Một cái cày họ Trần thôi, mà cũng có thể nuôi sống được không ít quan viên.”

 

Mà trong miệng đám lưu dân, chỉ cần quan không bóc lột đến mất mạng, thì đã gọi là ‘quan tốt’ hiếm thấy.

 

Còn nếu vừa lấy tiền vừa chịu cho dân chút lợi lộc, thì được kính như thanh thiên.

 

Nói đến đây, ta uống một ngụm thuốc, chợt thấy vị đắng cũng chẳng còn bao nhiêu.

Hồng Trần Vô Định

 

“Luật pháp nói kẻ g.i.ế.c vợ phải đ.á.n.h một trăm trượng, lưu đày ngàn dặm. Nhưng vợ ‘bạo bệnh mà c.h.ế.t’ thì chẳng tính là g.i.ế.c vợ.

 

“Nếu nhà nào có phụ thân huynh trưởng mạnh mẽ, bất kể nàng c.h.ế.t thế nào, cũng có thể cùng quan phủ ép nhà chồng bồi thường bạc. Nhưng trong đó, rốt cuộc có mấy ai thật lòng muốn đòi lại công bằng cho nữ nhi?"

 

“Còn những nữ nhân không có phụ thân, huynh trưởng… dù có bị đ.á.n.h c.h.ế.t, thì sẽ thế nào? Chỉ cần kẻ làm chồng đưa chút bạc, dọn dẹp một phen, báo là ‘bệnh c.h.ế.t’, vậy là xong, chẳng ai truy cứu nữa."

 

"Không ai thấy như vậy là sai sao?" Giọng Nhiễu Nương cao lên.

 

“Cũng có người thấy sai. Nhưng biết rồi thì có thể làm gì? Quản một lần, ai quản được lần thứ hai? Thiên hạ nhiều huyện thừa như thế, ai quản cho xuể?”

 

Nhiễu Nương im bặt, trên mặt lại xuất hiện vẻ ngây ngô như trẻ con mà ta thấy quen thuộc.

 

Rốt cuộc là nơi nào đã bảo hộ nàng kỹ đến như vậy?

 

Một lúc lâu, nàng mới thì thào:“Ta không thích thời đại này.”

 

Nhiễu Nương mím môi, kéo tay áo ta, lặp lại: “Ta không thích nơi này.”

 

“Không ai bắt ngươi phải thích cả.”

 

Ta đặt bát t.h.u.ố.c xuống.

 

“Chỉ là đã tới đây rồi, hoặc là học theo người ta, mài giũa bản thân để hợp với thiên hạ này, ngoan ngoãn mà sống.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Hoặc là cùng ta, mài giũa thiên hạ này thành hình dạng mà ngươi mong muốn."

 

11

 

Thân hình Chương Cảnh vốn không cao, mà ta lại là nữ nhân cao lớn hiếm thấy, nên việc cải trang thành hắn cũng chẳng quá khó.

 

Nhiễu Nương việc khác thì vụng về, nhưng chuyện son phấn tô điểm thì quả là tay nghề khéo léo.

 

Ta và Chương Cảnh vốn có ba bốn phần giống nhau, qua tay nàng điểm tô một phen, đã thành sáu bảy phần tương tự.

 

Trong hành lý nàng chuẩn bị, không chỉ có y phục bó ngực, mà ngay cả yết hầu giả, đồ che lỗ tai cũng đủ cả.

 

Ta mua về thảo dược, thử đi thử lại nhiều lần, mới điều chế được loại nước t.h.u.ố.c giữ cho lớp hóa trang không trôi.

 

Vậy là đủ rồi.

 

Ta lục từ đáy rương của Chương Cảnh ra một phong thư có đóng dấu, cùng một món tín vật.

 

Tân đế con nối dõi không nhiều, Chương Cảnh về kinh, dù thế nào cũng có thể được phong làm vương.

 

Để khỏi bại lộ, ta luyện đi luyện lại cách đi đứng cho Nhiễu Nương xem, dùng khói t.h.u.ố.c xông cổ cho giọng khàn đặc, cố gắng khiến từng lời ăn tiếng nói, cử chỉ hành vi đều chẳng còn nửa điểm giống nữ nhân.

 

Nhiễu Nương khó hiểu: “Sao phải cực khổ như thế? Giờ đã giống lắm rồi mà…”

 

Ta lắc đầu: “Vẫn chưa đủ.”

 

“Tối thiểu, khi thấy người khác giơ tay lên, Chương Cảnh tuyệt đối không theo bản năng giơ tay che mặt.”

 

...Chỉ có kẻ thường xuyên bị đ.á.n.h mới có phản xạ như thế.

 

Nghe xong, ánh mắt Nhiễu Nương khẽ run lên, liền nhào tới ôm chầm lấy ta.

 

Nàng vừa khóc vừa an ủi:

 

“Không sao rồi, thật sự không sao nữa. Sau này sẽ tốt lên thôi.”

 

Ta vuốt tóc nàng, thầm nghĩ: Giờ thì chắc nàng không còn sợ ta nữa đâu nhỉ?

 

Mấy hôm trước, bị ta dỗ dành mà đ.â.m một nhát vào xác Chương Cảnh, tuy nàng chẳng nói gì, nhưng ngày thường đối với ta luôn có vài phần dè dặt.

 

Thế thì không ổn rồi.

 

Bởi nàng sẽ là “thiếp thất duy nhất” của ta.

 

Cũng là người nắm giữ bí mật lớn nhất của ta.

 

Người ngoài có thể sợ ta, nhưng nàng thì không được.

 

12

 

Mẫu phi hẳn chẳng thể ngờ, vòng đi vòng lại bao nhiêu năm, nữ nhi của người cuối cùng lại quay về kinh thành.

 

Nhiễu Nương nói, nếu sợ người khác chú ý đến chỗ sơ hở của mình, thì phải nhanh tay tạo ra một chuyện khác nổi bật hơn, để thu hút sự chú ý của bọn họ.

 

Gọi là “dưới đèn là chỗ tối”.

 

Thế nên, ta liền nghĩ tới gương mặt mẫu phi, vừa thấy tân đế liền òa lên khóc lớn.

 

Ta tuyệt chẳng nhắc tới cuộc sống gian khổ lưu lạc ngoài cung.

 

Chỉ nói rằng mỗi lần nghĩ tới thân mình tha hương, chẳng thể tận hiếu cho phụ thân, là trong lòng lại nặng nề khôn xiết, hổ thẹn chẳng xứng làm người.

 

Khóc đến cuối cùng, giọng đã khản đặc, nói không thành lời.