17
Rời khỏi hoàng cung, Sở Tạ đã đứng từ xa cạnh cửa cung, như thể cố ý chờ ta.
“Ngũ điện hạ.”
Ta khựng bước, ngẩng mặt, để lộ nửa bên má bị lão Thất đ.á.n.h sưng đỏ, lạnh lùng liếc hắn một cái.
“Sở đại nhân còn có việc gì? Nếu không, bổn vương còn phải hồi phủ bôi thuốc.”
Hắn chẳng hề để tâm đến sự lạnh nhạt của ta, giọng nói vẫn ôn hòa:
"Thần có một chuyện lạ, muốn kể cho điện hạ nghe."
“Ngươi nói đi.”
“Hôm nay thần mới biết, thì ra dưới cây cầu khi nãy có một khoang rỗng, nếu đứng gần đó mà cất giọng, trong Hưng Trạch điện, nơi bệ hạ thường nghị chính, cũng có thể nghe rõ mồn một.”
“Điện hạ nói xem, đó có phải là chuyện lạ chăng?”
“Thì ra là thế?” Ta cau mày, “Chẳng trách hôm nay phụ hoàng lại đến đúng lúc như vậy.”
“‘Đúng lúc’?” Sở Tạ cười như không cười, “Quả là ‘đúng lúc’ thật.”
Ta giả bộ không hiểu, bước qua hắn, tiếp tục đi, nào ngờ hắn thong thả cất tiếng:
“Thần có điều chưa rõ, muốn nhờ điện hạ chỉ giáo.”
“Cơ quan mật đạo trong cung như thế, Thất điện hạ không biết, ngay cả Sở thị chúng ta cũng chẳng hay.”
“Vậy điện hạ làm sao biết được?”
Chân ta lập tức khựng lại.
"Tên họ Sở kia, ý ngươi là gì?"
“Điện hạ nghĩ là ý gì, thì chính là ý đó.”
Hắn vẫn cười như cũ, nhưng lời đã mang d.a.o nhọn.
Sắc mặt ta lạnh xuống, xoay người quát lớn:
“Vậy ta cũng hỏi ngươi, là ai bàn về Từ thị bên tai Thất đệ?”
“Là ai xúi giục lão Thất hôm nay gây khó dễ cho ta?
“Ta và hắn trở mặt, thì là ai được lợi nhất? Sở gia các ngươi đã tra ra chưa?”
“Mọi chuyện ‘bất ngờ’ trong yến tiệc, chuyện nào chẳng nhắm vào ta?”
“Ta vừa bị truy sát tới cầu, ngươi liền ‘tình cờ’ xuất hiện, ta còn đang định hỏi có phải các ngươi dàn cảnh hay không, mà giờ lại bị chất vấn ngược à?!”
Mỗi câu ta hỏi, lại tiến gần một bước, ngón tay gần như sắp chọc vào mặt hắn.
Sở Tạ bị ta ép lùi nửa bước, nhíu mày nói:
“Điện hạ hà tất đa nghi như thế, Sở mỗ chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.”
“Thuận miệng hỏi ư?” Ta cười lạnh, “Dụ ý trong lời ngươi, ai nghe mà chẳng hiểu? Tâm tư của ngươi, còn độc hơn lão Thất gấp trăm lần!”
“Cho dù Sở thị các ngươi có bao nhiêu công lao, bổn vương cũng không để mặc ngươi vu hãm người khác!”
“Nếu ngươi còn dồn ép, chi bằng theo ta diện thánh, cùng phụ hoàng đối chất!”
Thấy ta giận dữ thật, chẳng phải làm bộ, Sở Tạ cuối cùng cũng hạ mắt cúi đầu.
“Nếu vậy thì…”
Hắn khựng lại một chút, rồi khom người hành lễ:
“Là Sở mỗ đường đột. Mong điện hạ thứ lỗi.”
Ta không buồn đáp, nhấc chân bỏ đi.
Phía sau, chỉ còn nghe thấy một câu nói lửng lơ bay đến:
“Ván này, là điện hạ thắng. Sở mỗ xin chờ lần sau vậy."
18
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chuyện yến tiệc rất nhanh đã truyền khắp kinh sư.
Hoàng t.ử đ.á.n.h nhau, tranh đoạt một nữ tử.
Thất hoàng t.ử vì cầu mỹ nhân, lại đi sỉ nhục sinh mẫu của huynh trưởng.
Ngũ hoàng t.ử không chịu nhường, không tiếc ra tay đ.á.n.h đệ đệ!
Chẳng bao lâu, A Nhiễu đã trở thành tuyệt thế giai nhân vừa có tài vừa có sắc trong miệng dân chúng kinh thành.
Đêm nay ánh trăng nhạt nhòa, người tuyệt sắc trong lời đồn ấy lại đang thay t.h.u.ố.c cho vết thương của ta.
Nhiễu nương mím chặt môi, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Sao vậy, lại không vui nữa à?"
Ta xoa chỗ bầm tím trên mặt, đau đến mức “xuỵt” một tiếng.
Nhiễu nương lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nơi ấy chỉ có một vầng trăng non.
"Điện hạ."
Thanh âm nàng có chút khàn khàn.
"Ta chỉ là cảm thấy... hơi sợ.
"Mấy ngày nay có rất nhiều người đến bái phỏng, có kẻ khuyên người g.i.ế.c ta, có kẻ lại bảo đưa ta cho Thất hoàng t.ử để tránh tai hoạ.
"Lúc ấy ta trốn sau rèm, cả người run lẩy bẩy.
"Dù nghe thấy người từ chối, ta cũng chẳng thể an lòng.
"Ta biết mình bắt đầu thấy sợ rồi... Không phải ta không tin người, nhưng ta vẫn sợ.
"Bởi vì ta chẳng có gì cả, chỉ có thể đ.á.n.h cược.
"Nhưng chỉ dựa vào vận may, thì ta có thể cược được đến bao giờ?
"Vốn dĩ chúng ta là những kẻ giống nhau. Thế nhưng nay, chỉ một lời của người hay Thất điện hạ, cũng có thể định đoạt ta thuộc về ai, là sống hay c.h.ế.t.
"Trong miệng kẻ khác, ta chỉ là một món đồ đáng để tranh giành. Về sau người và Thất điện hạ lại có xung đột, ta liền thành ngòi nổ cho vạn điều tội lỗi.
"Giống như Thất điện hạ làm sai, thì cũng không phải lỗi của hắn, mà là do những thuộc hạ xúi giục chia rẽ tình thân hoàng tộc."
Ta cụp mắt xuống, nhớ đến năm đó nơi phố Bắc, vết m.á.u bị dấu chân và bụi đất che lấp.
Mẫu phi, năm xưa người cũng từng sợ hãi như thế sao?
A Nhiễu thu hồi ánh nhìn, cẩn thận nắm lấy tay ta, ngẩng đầu cầu khẩn:
"Điện hạ, ta muốn đặt lên bàn cược một quả cân thuộc về chính mình, ta muốn trở nên hữu dụng.
"Lần sau nếu gặp lại chuyện như vậy, ta muốn có thể đường hoàng ngồi ở đây nhờ vào lợi ích mà ta tạo ra cho người!
"Chứ không phải đứng ngồi không yên, chỉ sợ chút tình cảm này sẽ bị mấy rắc rối đó bào mòn sạch sẽ."
Hồng Trần Vô Định
Ta ngẩng mắt nhìn Từ Nhiễu.
"Vậy ngươi định làm thế nào để trở nên hữu dụng?"
Nàng suy nghĩ một chút, đứng dậy hành lễ theo đúng chuẩn cung đình.
"Nếu có thể, xin điện hạ cho thiếp thân vay một ngàn lượng bạc, mười mấy người cùng một trang viên. Thiếp thân sẽ tận lực không khiến người phải thất vọng."
Ta đỡ nàng dậy, chấp thuận.
Nếu ta nhớ không lầm…
Thì đây là lần đầu tiên nàng xưng "thiếp thân" trước mặt ta.
19
Đòn phản công từ nhà họ Sở đến rất nhanh.
Đầu tiên là chuyện mã phu trong phủ Định vương bị tố cưỡng ép dân nữ, bị người nhà nạn nhân kéo tới tận cửa tố cáo.
Sau đó, một thiếp thất trong hậu viện khi ra ngoài mua trâm vòng, không cẩn thận làm gãy cây trâm truyền đời của tiểu thư Hầu phủ.