Lão Lý giữ kho thì bị bắt quả tang tham ô, quỳ rạp dưới đất cầu xin tha mạng, nói con trai bị người dụ dỗ vào sòng bạc, hắn thật sự cùng đường nên mới làm liều.
Hôm nay một chuyện, mai lại một chuyện, chẳng bao lâu, ta đã mệt mỏi xoay như chong chóng.
Xử lý xong một đám hạ nhân, kẻ thì tâm thuật bất chính, người thì bị gài bẫy, thì một đám khác lại sinh chuyện mới.
Nhiễu Nương nổi trận lôi đình: “Chừng nào mới hết đây?!”
Ta khẽ cười khổ: “Tất nhiên là chưa thể hết. Hôm nay ngoài chợ đã có lời đồn, nói ta khắc thê.”
Nhiễu Nương sợ hãi nhìn ta, ta khẽ gật đầu:
“Đừng quên, ‘ta’ không chỉ thiếp thất c.h.ế.t một cách kỳ quặc, mà còn từng hai lần mất vợ.”
Chiêu này tuy chưa đến mức lấy mạng ta, nhưng ít nhất, về sau nếu “Chương Cảnh” muốn cưới một vị chính thất có thế lực trợ giúp cũng là điều khó khăn.
Nhưng điều khiến ta và Nhiễu Nương lo nhất, lại chẳng phải chuyện đó.
Tin đồn này có nghĩa là, nhà họ Sở đã sai người tới nơi Chương Cảnh thực sự t.ử vong.
Dù chúng ta đã dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng ai dám chắc Sở gia không thể lần ra được chút dấu vết nào?
Nếu thân phận nữ nhi của ta bại lộ, mới thực là vạn kiếp bất phục!
Nhiễu Nương bắt đầu luống cuống:
“Vậy… chúng ta nên làm gì bây giờ? Với chút thế lực hiện giờ, sao có thể đấu lại nổi nhà họ Sở?”
Trong đầu ta xoay chuyển liên hồi, bỗng nhiên đứng phắt dậy, bảo nàng đi chợ mua cho ta một bó cành tầm gai.
“Đối đầu ư? Chúng ta cần gì phải đối đầu với nhà họ Sở?”
Nếu cố gắng liều mạng đấu tay đôi, ta sẽ c.h.ế.t không toàn thây.
Nhưng trước mặt Sở gia, sự yếu đuối của ta mới chính là thứ vũ khí bảo vệ bản thân lợi hại nhất.
20
Ngày nghỉ, nhà họ Sở mở tiệc, nghe nói lão Thất cũng đến.
Ta quấn bó cành tầm gai mà Nhiễu Nương mua, khoác lên mình triều phục thân vương, đường hoàng hướng thẳng về Sở phủ mà đi.
Cứ đi được mấy bước, ta lại bật khóc một trận, khóc lóc rằng bản thân không ra gì, ức h.i.ế.p đệ đệ, thất lễ với Sở gia, bị trời cao trừng phạt cũng đáng.
Cứ thế, đến khi đến trước cổng Sở phủ, phía sau ta đã kéo theo một đám bách tính đứng xem náo nhiệt.
“Ngũ điện hạ!”
Quản gia nhà họ Sở thấy ta quỳ trước cửa, mình khoác tầm gai, suýt chút nữa hồn phi phách tán:
“Ngài… ngài đây là đang làm gì vậy!”
“Lão bá, phiền người chuyển lời với Sở Tể tướng!
“Tiểu nhi Chương Cảnh, tới đây dâng gai tạ tội!”
Ta lớn tiếng nói.
Chẳng bao lâu, Sở Tể tướng cùng một đoàn người nhà họ Sở vội vàng kéo đến, quả nhiên có cả Thất hoàng t.ử trong đó.
Một đám người vây quanh ta, vẻ mặt bối rối, liên tục khuyên ta đừng quỳ nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta thì nhất quyết không đứng, một mực quỳ không nhúc nhích.
“Ta cậy mình là huynh trưởng, ức h.i.ế.p đệ đệ, vô lễ với Sở gia, mới khiến quỷ thần nổi giận, tai họa liên tiếp ập đến.”
Ta gương mặt đau khổ, nghẹn ngào nói:
“Ta đã gieo được quẻ, nếu hôm nay không được tha thứ, tai họa trong phủ ắt chẳng thể hóa giải.
“Nghĩ đến việc ta mới nhập kinh chưa lâu, kính mong các vị mở lòng khoan dung! Giúp ta hoàn toàn trọn vẹn tâm nguyện này!”
Sau lưng, dân chúng bàn tán râm ran: Không hổ là Sở gia!
Tân đế có được thiên hạ, đều nhờ vào Sở gia trợ lực.
Nay chỉ cần một ngón tay, đến thân vương cũng phải quỳ trước cửa mà dập đầu tạ tội.
Quả là oai phong lẫm liệt!
Không biết nhà họ Sở đã trả đũa Ngũ hoàng t.ử thế nào, mới khiến một vị vương gia phải mất mặt giữa phố như vậy, đúng là chẳng có chút thể diện nào.
Người nhà họ Sở sắc mặt xanh mét, miệng rối rít nói: mấy lời báo thù gì đó chỉ là lời đồn thất thiệt, hoang đường tới cực điểm!
Sở gia chưa từng oán hận ta, lão Thất cũng chưa từng tức giận, chuyện ta xin chịu tội từ đâu mà có?
Ta lại ôm mặt khóc nức nở:
“Ta hiểu được lòng lão Thất. Hôm nay vốn muốn mang theo Từ thị cùng nhau tới đây chịu tội, ai ngờ nàng ấy lại thề độc với trời, nói rằng đời này quyết không tái giá. Nếu ta ép nàng, nàng sẽ đập đầu c.h.ế.t trước mặt ta!”
“Ta… ta quả thật là có lỗi với Thất đệ!”
Lời đồn nơi đầu đường xó chợ nay lại được chính chủ xác nhận, dân tình phía sau lập tức nổ tung.
Thất hoàng t.ử nghiến răng: “Ngũ ca chớ nói đùa nữa, đó là trắc phi của huynh, đệ đệ đâu dám vô lễ?”
Sở Tạ bước tới kéo ta đứng dậy… nhưng không kéo nổi.
Hắn khổ sở khuyên giải:
“Chắc là hiểu lầm mà thôi. Thất điện hạ thường ngày vẫn là người điềm đạm lễ độ. Ngũ điện hạ nói vậy, e là làm tổn thương đệ ấy mất rồi."
Hừ, miệng thì nói lời tốt đẹp, nhưng ta biết rõ, mấy chuyện xảy ra trong phủ, không khéo đều là do hắn giật dây.
Loại người như Thất hoàng tử, làm gì có khả năng bày ra mấy đòn âm hiểm nhẫn nại như thế?
Ta chân thành nói:
“Phải, đại nhân dạy rất phải. Trăm nghìn lần sai đều là lỗi của ta. Hôm nay không được các vị khoan dung tha thứ, ta tuyệt đối không quay về vương phủ nữa!”
Sở Tể tướng lảo đảo đi tới, đỡ lấy ta: “Điện hạ như vậy, thật khiến lão phu kinh sợ không thôi!”
Ta nghẹn ngào:
“Là ta mắt mù chẳng nhận ra núi Thái Sơn, mạo phạm Thất đệ và đại nhân. Tai họa giáng xuống, đều là báo ứng của ta, chẳng trách được ai!"
Hồng Trần Vô Định
Thế là, người người thay phiên tiến lên, ai nấy cũng phải dỗ ta vài câu.
Đợi đến lúc họ khô cả miệng, cạn cả lời, lặp đi lặp lại rằng không một ai oán trách gì ta.
Lúc ấy, ta mới như trút được gánh nặng, đứng dậy chỉnh đốn y phục, rưng rưng quay về phủ.
Lần trước ta cho Sở gia bẽ mặt trước triều, hoàng đế tuy ngoài miệng bỏ qua, trong lòng chắc chắn đã ghi một dấu nặng.
Mà hôm nay vở diễn này, chính là thêm một mồi củi khô vào ngọn lửa nghi kỵ kia.